Cận vệ của người đẹp - Chương 151: Đau lòng tuyệt vọng
Triệu Dương không nói gì, cũng không biết phải nói gì.
Sau nửa tháng chung sống ngắn ngủi, anh nhận ra anh đã thích người phụ nữ này.
Nhưng lúc này, áp lực từ phía nhà họ Tô và sự giỏi giang của Tô Linh đã nhắc nhở anh khoảng cách giữa hai người quá lớn.
Anh phải cố gắng hơn để ngày càng trở nên xuất sắc, như vậy mới có thể thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
Triệu Dương cũng không phải chưa từng nghĩ đến, bên cạnh sẽ xuất hiện tình địch mạnh.
Nhưng hôm nay Tô Linh giấu anh đi gặp đối phương, lại nhận quà có ý bày tỏ tình cảm từ bạn trai cũ, vậy anh còn cố gắng để làm gì?
Tô Linh bỗng nói: “Triệu Dương, tôi nghĩ hai chúng ta thật sự không có tiếng nói chung. Nếu anh không tin tôi thì chúng ta cứ đường ai nấy đi, như vậy đều tốt cho cả hai”.
Vốn dĩ chỉ là một câu nói giận dỗi nhưng lọt vào tai người có lòng lại trở thành ý khác.
Triệu Dương khựng lại, hai hàng lông mày chợt nhíu chặt.
Một lúc sau, anh bình tĩnh nói: “Được, sáng mai tôi có thời gian!”
Cửa phòng ngủ đóng lại, phòng khách trở lại dáng vẻ lặng yên của nó.
Tô Linh ngây ngốc tại chỗ, cô đã muốn nói câu này vô số lần nhưng khi thật sự nói ra, lại không thoải mái như trong tưởng tượng, ngược lại cảm thấy sự mất mát không thể che giấu.
Cô nhìn cửa phòng đóng chặt trước mắt, tâm trạng tồi tệ không nói nên lời. Cái tên đáng chết này không suy xét mà đã đồng ý ngay vậy à?
Cũng tốt, dù sao hai người cũng không thể đến được với nhau, thà chia tay trong hòa bình còn hơn phải làm tổn thương lẫn nhau.
Dù không thể trở thành người yêu, cũng không đến nỗi thành kẻ thù.
Tô Linh cô độc xoay người cầm túi xách định lên lầu nhưng cô thoáng thấy hộp quà được đặt trên bàn trà, động tác của cô lại chậm nửa nhịp.
Cô không phủ nhận bạn trai cũ của mình ưu tú, cũng không phủ nhận mình không có cảm giác với hắn. Nếu không hôm nay cô cũng sẽ không giấu Triệu Dương đi gặp hắn.
Năm đó tình cảm của hai người rất tốt, hơn nữa cô cũng đồng ý lời cầu hôn của đối phương.
Đây cũng là lần đầu tiên Tô Linh thử phản kháng lại sự sắp xếp số mệnh của dì Mai. Nếu không phải đối phương bỗng dưng mất tích khiến hôn sự đã định bị hủy thì có lẽ cũng không có nhiều rắc rối sau này.
Nhất là khoảng thời gian gần đây, tin tức hắn bỗng về nước khiến đáy lòng vốn đã bình tĩnh của Tô Linh dấy lên một gợn sóng.
Đến mức cô không hề suy nghĩ gì mà đã đồng ý cuộc hẹn hôm nay.
Không hề ngạc nhiên, hắn vẫn tốt và lịch thiệp như ngày nào nhưng lại không có cảnh tượng lãng mạn như trong tưởng tượng. Ngược lại bữa cơm này hơi gượng, nhất là khi nghĩ đến Triệu Dương, cảm giác có lỗi trong lòng cô trỗi dậy cực kì mãnh liệt.
Đến mức lúc nghe Triệu Dương xảy ra chuyện, cô không nghĩ ngợi nhiều mà nói muốn kết thúc bữa tiệc.
Nhưng Triệu Dương không tin khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Cái tên khốn nạn chết tiệt này, EQ đều vứt cho chó ăn hết rồi à?
Nếu trong lòng không có anh, sao có thể để anh sống trong nhà mình, sao lại cho anh nửa tháng để suy nghĩ? Lẽ nào anh thật sự cho rằng cô chủ nhà họ Tô lại là người phụ nữ tùy tiện vậy sao?
Nhưng bây giờ có nói gì cũng đã muộn, ngay cả thời gian cũng đã hẹn vào sáng mai, còn cơ hội để rút lại lời nói này sao?
Vừa nghĩ Tô Linh vừa mở hộp quà trên tay ra.
Lúc nãy đi vội quá nên đến giờ cô mới thấy bên trong là một chiếc trâm cài áo Cartier tinh xảo. Dù là vẻ ngoài hay hoa văn đều là kiểu dáng cô thích.
Không ngờ một năm không gặp mà hắn vẫn tinh tế như trước, vẫn biết sở thích của cô.
Khóe miệng cô khẽ cong lên, những kí ức bên nhau trước đây cũng chợt ùa về như thủy triều.
Đột nhiên một tấm thiệp trong hộp quà thu hút sự chú ý của cô, khi lấy ra xem, nét chữ quen thuộc hiện ra trước mắt.
Cô đã trải qua thời kì yêu đương cuồng nhiệt lâu rồi, nét chữ trên tấm thiệp cũng không khiến cô vui sướng mà ngược lại khiến cho sửng sốt một hồi.
Đến lúc này Tô Linh mới hiểu tại sao vừa rồi tên khốn đó lại đau lòng tuyệt vọng đến vậy, tại sao lại dễ dàng đồng ý như thế, hóa ra là vì mảnh giấy này.
Nghĩ đến đây, cô bỗng nhướn mày, tâm trạng cũng vui sướng chưa từng có.
Cái tên khốn chết tiệt, vừa rồi làm cô lo lắng suốt cả đường về nhà, đây cũng xem như là trả thù nhỉ?
Tô Linh cầm hộp quà, bước đến trước phòng ngủ dành cho khách rồi đạp một phát vào cánh cửa.
Không có phản ứng, cô lại dùng sức, cửa phòng ngủ bị cô đá vang lên tiếng “Rầm rầm”.
Tô Linh ngang ngược nói: “Chưa chết thì mau cút ra đây cho tôi!”
Một lúc sau, cửa phòng mở ra.
Triệu Dương nhíu mày nói: “Không đợi được hết buổi tối à? Đợi tôi thu dọn đồ đạc chuyển ra ngoài đã”.
Anh từng nghĩ phải giúp Tô Linh gánh vác cả bầu trời, cũng từng nghĩ đối mặt với những áp lực vô hình cùng với cô nhưng nếu Tô Linh đã không cho anh cơ hội này thì anh cũng sẽ không cần phải hèn hạ cầu xin cô.
Đang định xoay người đi, anh bỗng thấy Tô Linh giơ điện thoại trên tay lên.
Trên điện thoại là giao diện đang có cuộc gọi đến, tên được lưu là Từ Hoa Dương.
Triệu Dương nhíu chặt mày, đang làm trò gì vậy, đến khoe khoang trước mặt anh à?
Đang nghĩ ngợi lung tung thì điện thoại được kết nối, Tô Linh nhấn loa ngoài, một giọng nói nam tính hấp dẫn vang lên, dịu dàng hơn bao giờ hết.
Chỉ giọng nói này cũng đủ đốn tim các cô gái rồi.
“Cục cưng, em chưa ngủ sao? Vừa muốn gọi điện thoại cho em nhưng sợ em không tiện, đã xử lý ổn thỏa mọi chuyện chưa? Anh rất lo cho em, nếu em tiện, anh có thể qua đó xem thử không?”
Vẻ mặt Triệu Dương trở nên bất an, cô có ý gì? Ám chỉ trước khi đối phương đến đây, bảo mình mau đi đi à?
Kiềm chế ý muốn đập nát điện thoại ra từng mảnh, anh xoay người vào phòng thu dọn đồ đạc.
Anh rất thích Tô Linh nhưng cũng không vứt hết tự tôn vì tình yêu.
Tô Linh bước vào theo anh, dịu dàng hỏi: “Vừa đến nhà, tôi vừa mới thấy món quà anh tặng tôi”.
“Em thích không? Anh đã lựa rất lâu mới mua được, nghe nhà thiết kế nói lấy linh cảm từ ngọn núi tuyết của dãy An-pơ. Nghĩ đi nghĩ lại, anh thấy chỉ có nó mới xứng với em”.
Triệu Dương cảm thấy buồn nôn, chỉ là một cây trâm cài áo mà thôi, đâu ra nhiều lời vô ích vậy?
Mặc dù không nhìn thấy người nhưng anh có thể tưởng tượng người đầu bên kia chắc là một cậu ấm phong lưu phóng khoáng. Kiểu ăn nói ngọt ngào này có lẽ cũng rất dễ đối phó với con gái.
Tô Linh không quan tâm nội dung cuộc gọi là gì, ngược lại sắc mặt Triệu Dương càng lúc càng khó coi khiến cô cực kì thỏa mãn.
“Vậy tấm thiệp đó là sao, tôi vừa nhìn thấy”.
Triệu Dương nghe cô nói vậy, cơ thể bỗng cứng nhắc. Ý của cô tức là trước đó cô không hề biết bên trong có tấm thiệp đó à?
Đầu dây bên kia yên lặng một lúc sau đó mới nói: “Linh Linh, trước đây anh không nói gì đã bỏ đi là anh không đúng nhưng lúc đó anh cũng có nỗi khổ của mình! Khi biết tin em đính hôn với người khác, em không biết đâu, quả thực anh rất đau buồn!”
Tâm trạng Tô Linh chỉ dao động trong một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi lại nhanh chóng trở lại như bình thường. Vô số đêm, cô từng khóc sưng mắt vì người đàn ông không nói lời nào đã bỏ đi này.
Nếu không sao một người mạnh mẽ như cô lại có thể dễ dàng đồng ý với sự sắp đặt của dì Mai.
Bây giờ thì tốt rồi, một câu có nỗi khổ riêng là muốn cô tha thứ à?
Cận vệ của người đẹp
Truyện liên quan
Kiếm Vương Triều
Chương 426 - T/g: Vô Tội5 tháng trước
Con Đường Cảm Hóa Xấu Xa Của Nữ Chính
Chương 33 - T/g: Ai Lam5 tháng trước
Nhật kí Lang Vương
Biên Bắc Lang Vương8 tháng trước
Rể quý trở về!
A Minh7 tháng trước
Vô Tận Trùng Sinh
Chương 202 - T/g: Meomeo143115 tháng trước
Boss nữ hoàn mỹ
Long Ngư6 tháng trước
Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ
Chương 157 - T/g: Ủng Hữu Phúc Khí5 tháng trước
Vô Địch Đại Lão Sắp Xuất Thế
Chương 54 - T/g: Thần Kiến5 tháng trước
Cận vệ của người đẹp×
- Chương 1: Lên giường với người đẹp.
- Chương 2: Tranh chấp giữa 2 người phụ nữ
- Chương 3: Lớp băng mỏng
- Chương 4: Cướp hôn
- Chương 5: Bị cô lập hoàn toàn
- Chương 6: Nhà họ Ngụy báo thù
- Chương 7: Xát muối lên vết thương
- Chương 8: Cưới vội
- Chương 9: Bạn gái cũ
- Chương 10: Giẫm đạp dưới chân
- Chương 11: Đàn ông gì chứ
- Chương 12: Chúng ta không nợ nhau
- Chương 13: Quay lại như trước
- Chương 14: Sau này anh nuôi tôi
- Chương 15: Thanh niên xấu xa tới nhà!
- Chương 16: Mời cô tránh ra
- Chương 17: Trong lời có dao
- Chương 18 Chồng của tôi
- Chương 19: Dạy dỗ cho thật tốt
- Chương 20
- Chương 21: Người phụ nữ của tôi
- Chương 22: Không biết điều
- Chương 23: Tranh cãi gay gắt.
- Chương 24: Lấy lại công bằng
- Chương 25: Bà chủ bá đạo
- Chương 26: Cao không với tới
- Chương 27: Đạp lên giới hạn
- Chương 28: Vô cùng chói mắt
- Chương 29: Chó cậy thế chủ
- Chương 30: Đánh gãy chân chó
- Chương 31: Ly hôn
- Chương 32: Làm thế nào đây?
- Chương 33: Cậu không chọc vào được đâu
- Chương 34: Tự chuốc phiền phức
- Chương 35: Mỉa mai
- Chương 36: Lĩnh hội sâu sắc
- Chương 37: Quyết một phen sống chết
- Chương 38: Tiến thoái lưỡng nan
- Chương 39: Không chỗ dung thân
- Chương 40: Cô gái tốt là bởi vì được yêu thương
- Chương 41: Nội tình rất sâu
- Chương 42: Làm thế nào đây
- Chương 43: Anh cút đi cho tôi
- Chương 44: Uống bia tâm sự đêm khuya
- Chương 45: Thuê hung thủ giết người
- Chương 46: Giở trò quỷ gì thế
- Chương 47: Chạm mặt nhau
- Chương 48: Đầy xấu hổ và nhục nhã
- Chương 49: Xóa bỏ hiểu lầm
- Chương 50: Xác định một đêm không ngủ
- Chương 51: Anh em tâm sự
- Chương 52: Người chồng ở rể
- Chương 53: Mắt chó nhìn người
- Chương 54: Xếp thứ tự trước sau
- Chương 55: Hối hận
- Chương 56: Diễn kịch
- Chương 57: Nhóm người kỳ quái
- Chương 58: Không giúp được cậu
- Chương 59: Về nhà làm gì?
- Chương 60: Tôi kết hôn rồi
- Chương 61: Giải thích thế nào?
- Chương 62: Tiết lộ nội tình
- Chương 63: Tìm cách đối phó
- Chương 64: Một ngày thành đôi, một đời ân nghĩa
- Chương 65: Cháu chào các chú
- Chương 66: Bắt quả tang tại trận
- Chương 67: Thu hoạch bất ngờ
- Chương 68: Suy nghĩ khác biệt
- Chương 69: Dì Mai tới nhà
- Chương 70: Tôi không thừa nhận
- Chương 71: Kích thích quá
- Chương 72: Lăn dầu tưới nước
- Chương 73: Thành công rồi, rút lui thôi
- Chương 74: Lần này thì thảm rồi
- Chương 75: Ý tốt trá hình
- Chương 76: Lãnh đạo kiểm tra
- Chương 77: Thông báo cuộc hẹn
- Chương 78: Lời đã nói hết, không còn gì để nói nữa
- Chương 79: Thật giả lẫn lộn
- Chương 80: Mỗi người mỗi ngả
- Chương 81: Bầu không khí nóng bỏng
- Chương 82: Quy tắc trò chơi
- Chương 83: Con sâu làm rầu nồi canh
- Chương 84: Nhặt được bảo vật
- Chương 85: Cứ điểm tạm thời
- Chương 86: Mai mối
- Chương 87: Giống tôi năm đó
- Chương 88: Đòn đánh phủ đầu
- Chương 89: Tính kế lâu dài
- Chương 90: Hỏi một đằng trả lời một nẻo
- Chương 91: Tranh chấp tiền thuê nhà
- Chương 92: Đòi tiền bồi thường
- Chương 93: Đối xử nhiệt tình
- Chương 94: Cùng đi tới cùng
- Chương 95: Thu hoạch bất ngờ
- Chương 96: Trận quyết chiến
- Chương 97: Phát hiện sơ hở
- Chương 98: Nhiều nơi ẩn nấp
- Chương 99: Mời gọi
- Chương 100: Răng nanh của quái thú
- Chương 101: Câu lạc bộ De-Royale
- Chương 102: Đổi trắng thay đen
- Chương 103: Đòi lại công bằng
- Chương 104: Nơi cực kỳ nguy hiểm
- Chương 105: Chịu thiệt chút cũng là phúc
- Chương 106: Mất mặt
- Chương 107: Tiến thoái lưỡng nan
- Chương 108: Cứ làm là xong
- Chương 109: Bùn nhão không thể trát tường
- Chương 110: Được yêu thương mà lo sợ
- Chương 111: Chuyển hướng sự việc
- Chương 112: Đảo ngược trắng đen
- Chương 113: Chó điên cắn người
- Chương 114: Ruồng bỏ
- Chương 115: Mỉm cười rạng rỡ
- Chương 116: Sức hút của đàn ông
- Chương 117: Nói là làm
- Chương 118: Ai sẽ là người chọc thủng trước
- Chương 119: Chuột thấy mèo
- Chương 120: Một cước đá bay
- Chương 121: Cửu Xử ở Thiên Châu
- Chương 122: Người dân bình thường
- Chương 123: Có virus trong điện thoại
- Chương 124: Người này có thể dùng
- Chương 125: Không diễn tả được
- Chương 126: Nguyên tắc công sở
- Chương 127: Mượn cớ gây khó dễ
- Chương 128: Đại diện phó đội trưởng
- Chương 129: Ai gần ai xa
- Chương 130: Tình nghĩa anh em
- Chương 131: Buồn vì tiền
- Chương 132: Sẽ xảy ra chuyện gì?
- Chương 133: Hôn má một cái
- Chương 134: Quen tay làm nhanh
- Chương 135: Trận đánh ác liệt
- Chương 136:Ngầm hiểu lòng nhau
- Chương 137: Mục đích nham hiểm
- Chương 138: Xảy ra chuyện rồi
- Chương 139: Anh em gặp nạn
- Chương 140: Chặt đứt tiền tài
- Chương 141: Vậy là có ý gì?
- Chương 142: Mất hết thể diện
- Chương 143: Cuồng phong kéo đến
- Chương 144: Cuộc chiến đẫm máu bắt đầu
- Chương 145: Cầm bỏng tay
- Chương 146: Thông báo cho người nhà
- Chương 147: Bụng dạ hẹp hòi
- Chương 148: Đẹp nghiêng nước nghiêng thành
- Chương 149: Xát muối vào tim
- Chương 150: Thân phận thấp hèn
- Chương 151: Đau lòng tuyệt vọng
- Chương 152: Lựa chọn thế nào
- Chương 153: Hắn ở đâu?
- Chương 154: Quỳ gối vậy sao
- Chương 155: Tôi sẽ nấu cơm
- Chương 156: Giúp một việc lớn
- Chương 157: Nhanh chân giành mất
- Chương 158: Chẳng chín chắn chút nào
- Chương 159: Kính rượu
- Chương 160: Hành động của kẻ bỉ ổi
- Chương 163: Liễu Nhiên chia tay
- Chương 162: Đưa đồ ăn tối
- Chương 163: Tôi tới giúp anh
- Chương 164: Bắt được gian tình
- Chương 165: Trả đũa
- Chương 166: Phát hiện chỗ sơ hở
- Chương 167: Nguy hiểm rình rập
- Chương 168: Điều khó nói
- Chương 169: Thu hoạch bất ngờ
- Chương 170: Tựa như lời nguyền
- Chương 171: Một câu đánh giá
- Chương 172: Cứng họng không nói nổi
- Chương 173: Nói thì dễ lắm
- Chương 174: Để cửa cho anh
- Chương 175: Không cần dùng lực vẫn thắng
- Chương 176: Ngậm máu phun người
- Chương 177: Tiến thoái lưỡng nan
- Chương 178: Cái gì của mình sẽ thuộc về mình
- Chương 179: Từ bỏ mọi thứ
- Chương 180: Lần hiểu ý nhau hiếm thấy
- Chương 181: Đôi bên không ăn ý
- Chương 182: Bạn bè bình thường
- Chương 183: Có gì dạy bảo
- Chương 184: Không liên lạc được
- Chương 185: Kẻ thứ ba tìm đến dằn mặt
- Chương 186: Bầu không khí căng thẳng
- Chương 187: Tìm đúng hướng
- Chương 188: Cởi bỏ nút thắt trong lòng
- Chương 189: Anh gặp rắc rối rồi
- Chương 190: Nghìn lượng vàng cũng không mua được
- Chương 191: Hai bên giao đấu
- Chương 192: Dùng người phải cẩn trọng
- Chương 193: Phá bỏ chướng ngại vật
- Chương 194: Sai lầm trầm trọng
- Chương 195: Cứng miệng mềm lòng
- Chương 196: Dối lòng
- Chương 197: Khuôn khổ nhỏ hẹp