Cận vệ của người đẹp - Chương 25: Bà chủ bá đạo
Vang dội!
Dứt khoát!
Ra tay không chút kiêng dè!
Phong độ đại thiểu thư gì đó, quy tắc giáo điều của nhà họ Tô gì đó, tất cả đều bị cô vứt sang một bên.
Không ai ngờ Tô Linh đột nhiên ra tay, lúc Vạn Thiến kịp phản ứng lại thì gò má lập tức sưng đỏ lên.
Tô Linh mỉm cười, giờ khắc này cô không còn chút phong độ nào của một đại tiểu thư, bá đạo một cách đáng yêu, mạnh mẽ một cách mê hoặc.
Có bạt tai này của cô, cho dù lát nữa phải lên núi đao xuống biển lửa thì cũng đáng giá.
Vạn Thiến tỉnh hồn lại, ôm gò má hét lên một tiếng: “A! Cô… cô… cô dám đánh tôi?”
Tô Trường Minh nhìn mà đau lòng: “Tiểu Linh, cháu làm càn quá đấy, cháu muốn làm gì? Tạo phản à?”
Tô Linh không thèm quan tâm, bước thẳng lên phía trước.
Hai tên bảo vệ nhà họ Tô tiến lên cản lại.
Tô Linh ngẩng đầu, nghênh ngang nói: “Tránh ra!”
Hai tên bảo vệ khó xử, tuy hai bọn họ là bảo vệ của Tô Trường Minh, nhưng cũng biết phân biệt nặng nhẹ.
Công tử thiếu gia nhà họ Tô thì nhiều, nhưng chỉ có một người chính quy.
Đó chính là đại tiểu thư nhà họ Tô trước mắt này, còn là kiểu hàng thật giá thật.
Con gái độc nhất của chủ tịch Tô Trường Thiên Tô Thị, cũng là người thừa kế hợp pháp duy nhất của Tô Thị.
Đối đầu với cô?
Dù Tô Trường Minh có trả lương cao hơn nữa thì cũng phải nghĩ cho kĩ.
Tô Linh không cho bọn họ thời gian suy nghĩ, đẩy thẳng hai người ra, đến trước mặt Vạn Thiến mới dừng bước.
Vạn Thiến là một con hổ giấy, thấy Tô Linh muốn đánh nhau thật, ả chỉ có thể nhìn về phía Tô Trường Minh với vẻ cầu cứu.
Tô Trường Minh đang định mở miệng, kết quả bị một câu của Tô Linh chặn họng: “Nghe nói Tiểu Hạo có một chiếc thẻ ngân hàng đặt dưới danh nghĩa của phòng thu mua, mỗi tháng chi tiêu khoảng sáu số không”.
Tô Hạo ở bên cạnh biến sắc, chuyện này cậu ta làm vô cùng bí mật, làm sao bị Tô Linh biết được?
Tiền đương nhiên là không minh bạch, đó là tiền tiêu vặt bố cậu ta cho hàng tháng.
Tuy nhà họ Tô là doanh nghiệp gia đình, nhưng gia quy rất nghiêm khắc.
Nếu chuyện này bị lôi ra, không chỉ cậu ta phải gánh hậu quả, mà bố cậu ta cũng bị liên lụy.
Tô Linh tiếp tục truy hỏi: “Chú ba, chuyện này chú có biết không?”
Tô Trường Minh giật mình lắc đầu, mồ hôi lạnh ròng ròng: “Không… không nghe nói…”
Tô Linh gật đầu: “Thế thì tốt!”
Dứt lời, cô nhìn về phía Vạn Thiến, ánh mắt khiêu khích hỏi: “Lúc nãy cô nói Ngụy Đông Minh rất tốt?”
Thấy không ai chống lưng cho mình, Vạn Thiến chỉ có thể cắn răng đáp: “Đúng vậy, Đông Minh trẻ trung, hơn nữa còn là đại thiếu gia nhà họ Ngụy, xuất thân và danh tiếng đều xứng với cô, tôi cảm thấy hai người rất xứng đôi…”
Tô Linh ngắt luôn lời cô ta: “Nếu cô thấy tốt như vậy thì cô cưới anh ta luôn đi”.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt đều biến sắc.
Ngụy Đông Minh vẻ mặt hung dữ, giống như bị sỉ nhục.
Bà Ngụy gần như bật thốt lên: “Loại đàn bà này cũng xứng nhắc đến cạnh con trai tôi? Tô Linh, rốt cuộc cô có ý gì? Cố ý bôi xấu nhà họ Ngụy?”
Bà ta tức giận phát điên, lúc nói ra câu này, đương nhiên cũng không thèm nể mặt Vạn Thiến.
Nhất là Tô Trường Minh, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Tiểu Linh, cháu nói lung tung gì đấy?”
Tô Linh nhún vai: “Có sao đâu, các chú cũng chưa đăng ký kết hôn mà”.
Dứt lời, cô đột nhiên nói: “À đúng rồi, cô chỉ mong được gả qua đó, nhưng đáng tiếc, Ngụy Đông Minh hình như khinh cô lắm!”
Vạn Thiến mặt đỏ lựng, cảm giác bị người ta sỉ nhục trước mặt mọi người khiến cô ta không thở nổi.
Tô Linh không cho cô ta cơ hội được thở: “Còn nữa, vừa nãy cô nói muốn dạy dỗ tôi thay mẹ tôi?”
Vạn Thiến dường như nắm được cơ hội phản kích: “Đúng vậy, nếu từ nhỏ đã có người dạy dỗ thì cô cũng sẽ không xử sự ngạo ngược như vậy”.
“Tôi đúng là muốn dạy dỗ cô thay mẹ cô, xem cô có còn dám hỗn xược như vậy nữa không, không có chút quy tắc nào cả”.
Tô Linh lấy điện thoại từ trong túi quần ra, bấm nút gửi đi trước mặt Vạn Thiến.
Cô mỉm cười giải thích: “Câu vừa rồi tôi đã gửi cho Ngô Mai, cô cảm thấy bà ta có để ý không?”
Cả người Vạn Thiến như rơi xuống hầm băng!
Cô ta thực sự sợ hãi.
Từ sau khi Tô Trường Thiên bệnh nặng hôn mê, vào nằm ICU, nhà họ Tô liền do người phụ nữ này quản lý.
Rõ ràng là người họ khác, nhưng bà ta có thể quyết định từng quyết sách quan trọng của nhà họ Tô.
Nói riêng chuyện cô ta và Tô Trường Minh đăng ký kết hôn, mấy chú bác bề trên của nhà họ Tô đều đã đồng ý.
Nhưng một câu của Ngô Mai đã phủ quyết thẳng luôn.
Lý do rất đơn giản, Tô Linh vẫn chưa lấy chồng, nếu có một thím ba trẻ tuổi địa vị bất chính như vậy, sẽ khiến cô không ngẩng được đầu ở nhà mẹ đẻ.
Theo Vạn Thiến thấy thì đây là lý do cực kỳ vô lý.
Vì thể diện xuất giá của Tô Linh, lẽ nào phải hi sinh hạnh phúc của ả?
Nhưng trên dưới cả nhà họ Tô không ai dám phản đối, đến Tô Trường Minh cũng không dám ho he một câu.
Nửa năm nay, ả không dám gây sóng gió gì.
Mỗi lần tiệc tùng gia tộc, ả đều phải cẩn thận lấy lòng, ăn nói lễ độ.
Mục đích là để có thể qua ải trước mặt Ngô Mai, thành công bước chân vào nhà giàu.
Kết quả không như ý, hôm nay lại bị Tô Linh giăng bẫy.
Với tư cách là dì của Tô Linh, mấy năm nay Ngô Mai đóng vai trò làm mẹ một cách xứng đáng.
Nhưng nếu câu nói vừa rồi truyền đến tai bà ta, sẽ khiến bà ta nghĩ sao?
Tranh quyền với bà ta?
Hay là muốn thay thế?
Tô Linh khẽ nhếch khoé miệng: "Vạn Thiến, hôm nay tôi có thể nói cho cô biết, muốn gả vào nhà họ Tô, đời này cô đừng mơ!"
Dứt lời, cô nhìn về phía Tô Trường Minh: "Chú ba, tôi đã nói rồi, hôn nhân của tôi không đến lượt chú làm chủ, nhưng hôn nhân của chú..."
Cô cười càng tùy hứng hơn: "Hình như bị tôi phá hoại rồi".
"Xin lỗi nhé, tôi không cố ý".
Không cố ý?
Tô Trường Minh tức đến mức suýt hộc máu, nhưng lại chẳng làm gì được cô cháu gái này.
Đang định quở trách thì điện thoại trên người ông ta vang lên.
Nhìn hiển thị cuộc gọi, cả người ông ta cứng lại.
Xoa xoa gò má, ông ta cố gắng thả lỏng tinh thần: "Tiểu Mai..."
Người phụ nữ lạnh lùng hỏi: "Chú đang ở đâu?"
Tô Trường Minh vừa nói vừa lau mồ hôi: "Tôi đang ở chỗ Tiểu Linh".
Bà ta không cho giải thích: "Đưa điện thoại cho nó".
Một cuộc đối đáp đơn giản, Tô Trường Minh cung kính đưa điện thoại qua: "Dì Mai cháu gọi".
Dì Mai vào thẳng chủ đề: "Tại sao không nghe điện thoại của tao?"
Tô Linh cũng trả lời dứt khoát: "Không muốn nghe".
Dì Mai dịu giọng: "Mày thực sự đã nghĩ kĩ, nhất định muốn ở bên tên bảo vệ kia sao?"
Tô Linh không nói gì, bà ta quả nhiên cái gì cũng biết.
Dì Mai miệng lưỡi sắc bén: "Mất sự viện trợ của nhà họ Ngụy, muộn nhất là ngày mai, nhà họ Tô sẽ bị các chủ nợ chặn cửa. Đến lúc đó nhà máy dừng hoạt động, nhà cung ứng cắt hàng, nhà buôn bức ép, đây là kết cục mày muốn thấy sao?"
Tô Linh cứng cỏi đáp: "Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết".
Dì Mai chất vấn: "Tao biết, mày không thích Ngụy Đông Minh vì hắn là người tao chọn, nhưng hắn dù sao cũng hơn tên bảo vệ mày chọn chứ nhỉ?"
Tô Linh nhìn Triệu Dương, cứng cỏi phản bác: "Sông có khúc, người có lúc, sao dì biết Triệu Dương cả đời này không bằng hắn? Hơn nữa, năm đó bố tôi chẳng phải cũng tay trắng lập nghiệp sao?"
Dì Mai giọng nói lạnh nhạt: "Chỉ dựa vào cậu ta? Mày so cậu ta với bố mày?"
Bà ta dường như được nghe một câu chuyện vô cùng nực cười.
Anh rể năm đó tay trắng khởi nghiệp nhờ hàng gia dụng, trong hai năm ngắn ngủi đã kiếm được cả triệu.
Sau đó từ bỏ viễn cảnh tươi sáng của ngành gia dụng, bất chấp sự phản đối của mọi người, chuyển ngành sáng lập bách hoá Xuân Thiên, là người đầu tiên đưa khái niệm sản phẩm cao cấp và bán lẻ xa xỉ phẩm vào Thiên Châu.
Lại dựa vào một loạt sự cạnh tranh và thủ đoạn, gần như trong vòng hai năm, nhanh chóng thâu tóm thị trường cao cấp còn trống của Thiên Châu.
Sau đó tiến quân vào dệt may và phục trang, hình thành chuỗi dây chuyền sản xuất tiêu thụ, thành công tránh được cuộc khủng hoảng kinh tế sau đó.
Đồng thời trong vòng năm năm, lập nên bộ khung hiện giờ của đế quốc thương nghiệp Tô Thị.
Với đầu óc kinh doanh của ông, nếu là bây giờ thì không là gì, nhưng vào thời đại đó chính là thiên tài khiến mọi người kinh ngạc.
Người đàn ông như vậy, một thời đại mới có được một hai người.
Chỉ dựa vào tên họ Triệu kia, cậu ta có tài đức gì mà so với anh rể?
Tô Linh không thèm quan tâm sự mỉa mai của đối phương: “Đúng vậy, dựa vào anh ấy thôi!”
Dì Mai không tranh luận với cô, mà gật đầu nói: "Được, tao chống mắt lên xem".
Bà ta hiểu tính cách cô cháu ngoại này, mạnh mẽ giống hệt chị gái, một khi cô đã nhận định việc gì, phải đâm vào tường mới chịu quay đầu.
Làm cứng sẽ chỉ càng phản tác dụng.
Cũng không chờ Tô Linh trả lời, bà ta lại nói tiếp: "Đưa điện thoại cho cậu ta".
Triệu Dương nhận điện thoại: "Dì Mai, dì..."
Dì Mai mạnh mẽ ngắt lời: "Không cần gọi tôi, tôi không hề chấp nhận mối quan hệ giữa cậu và Tô Linh, nhà họ Tô cũng không cũng không chấp nhận sự tồn tại của cậu".
Triệu Dương xấu hổ không nói gì, nếu đối mặt với bà Ngụy hay Tô Trường Minh, có lẽ anh còn tự tin.
Nhưng đối với dì Mai, anh lại khiêm tốn và thận trọng theo bản năng.
Dì Mai mở miệng đã không chút nể mặt: "Cậu lợi hại lắm, vài ba chiêu đã lừa được Tiểu Linh".
"Tôi biết, bây giờ bảo cậu rời khỏi Tiểu Linh thì cậu chắc chắn không chịu, cũng không thực tế".
"Nhưng tôi nói cho cậu biết, đừng tưởng cậu như vậy là trèo lên được cao, bay lên cây biến thành phượng hoàng".
"Bắt đầu từ hôm nay, ngoài lương, nó sẽ không nhận được một xu từ nhà họ Tô".
"Không có tiền, cậu lấy gì nuôi nó?"
Dứt lời, giọng bà ta gần như chắc chắn: "Đừng tưởng nó sẽ sống cuộc sống bình thường với cậu, phụ nữ nhà họ Tô cả đời này sẽ không xuống phòng bếp".
"Không cho được cuộc sống nó mong muốn, cậu nghĩ cảm giác mới mẻ của nó đối với cậu có thể kéo dài bao lâu?"
"Đừng nói với tôi tình yêu gì đó, tôi không tin".
"Tiểu Linh sẽ không thích kiểu người như cậu, cả đời này cũng không thích".
"Hiện giờ nó đang ở thời kỳ tắc nghẽn về tình cảm, cậu đối với nó cũng chẳng khác gì con chó con mèo nuôi bên cạnh, để bớt cô đơn mà thôi".
"Hồi nhỏ, tôi vứt con mèo Garfield nó nuôi, vì chuyện này mà nó chiến tranh lạnh với tôi một tháng".
"Cậu cảm thấy vì cậu, nó có thể chiến tranh lạnh với gia đình bao lâu? Một tháng, hai tháng, hay nửa năm?"
Triệu Dương hít sâu một hơi, lần đầu tiên lĩnh giáo sự mạnh mẽ và bá đạo của dì Mai.
Thảo nào nhân vật như Tô Trường Minh mà phải run rẩy sợ hãi, thận trọng hết sức trước mặt bà ta.
Một người phụ nữ mạnh mẽ điển hình, còn là kiểu khiến đàn ông không dám ho he trước mặt bà ta.
Trước kia Triệu Dương cảm thấy tính cách Tô Linh đã đủ cao ngạo, đủ mạnh mẽ.
So với Ngô Mai?
Núi cao còn có núi cao hơn!
Anh thậm chí cảm thấy chinh phục Tô Linh không được coi là thử thách, giải quyết được "bà mẹ vợ" trên danh nghĩa này mới là một nhiệm vụ gần như bất khả thi.
Chờ Tô Trường Minh nhận lại điện thoại.
Dì Mai nói thẳng: "Dẫn người của chú lập tức trở về, chuyện của Tiểu Linh không cần chú quan tâm".
Tô Trường Minh lựa lời: "Vậy... phía nhà họ Ngụy..."
Dì Mai hỏi ngược lại: "Nhà họ Ngụy làm sao? Lẽ nào bây giờ chúng ta phải dựa vào sự bố thí của họ mới sống được à?"
"Nếu hai đứa đã không hợp thì hủy chuyện cưới xin".
"Cưới xin không thành thì còn tình nghĩa, nếu nhà họ Ngụy muốn nhân lúc này trở mặt, Ngô Mai tôi sẽ tiếp".
Tô Trường Minh muốn giải thích: "Nhưng chuyện này dù sao cũng là Tiểu Linh sai..."
Dì Mai thẳng thừng ngắt lời: "Bây giờ tranh luận đúng sai cũng vô nghĩa, Ngụy Đông Minh đến vị hôn thê của mình mà trông cũng không xong".
Nói rồi, giọng điệu bà ta thêm mấy phần mỉa mai: "Theo ý của chú, lẽ nào tôi còn phải trói tay chân Tiểu Linh lại, đích thân đưa đến trước mặt cậu ta?"
Cận vệ của người đẹp
Truyện liên quan
Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ
Chương 107 - T/g: Trường Sinh Thiên Diệp5 tháng trước
Long tế chí tôn
Cố Tiểu Tam4 tháng trước
Chồng Tôi Là Quỷ
Chương 382 - T/g: Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu5 tháng trước
Tuyệt phẩm nhân sinh
Thiên Phàm4 tháng trước
Vô địch chiến thần
Hải Tiên5 tháng trước
Xuyên Qua Ngàn Năm
Chương 29 - T/g: MNĐ5 tháng trước
Tôi là thầy khai quang
Hoa Hướng Dương4 tháng trước
Sổ Điểm Danh Vạn Giới
Chương 68 - T/g: Thánh Kỵ Sĩ Truyền Thuyết5 tháng trước
Cận vệ của người đẹp×
- Chương 1: Lên giường với người đẹp.
- Chương 2: Tranh chấp giữa 2 người phụ nữ
- Chương 3: Lớp băng mỏng
- Chương 4: Cướp hôn
- Chương 5: Bị cô lập hoàn toàn
- Chương 6: Nhà họ Ngụy báo thù
- Chương 7: Xát muối lên vết thương
- Chương 8: Cưới vội
- Chương 9: Bạn gái cũ
- Chương 10: Giẫm đạp dưới chân
- Chương 11: Đàn ông gì chứ
- Chương 12: Chúng ta không nợ nhau
- Chương 13: Quay lại như trước
- Chương 14: Sau này anh nuôi tôi
- Chương 15: Thanh niên xấu xa tới nhà!
- Chương 16: Mời cô tránh ra
- Chương 17: Trong lời có dao
- Chương 18 Chồng của tôi
- Chương 19: Dạy dỗ cho thật tốt
- Chương 20
- Chương 21: Người phụ nữ của tôi
- Chương 22: Không biết điều
- Chương 23: Tranh cãi gay gắt.
- Chương 24: Lấy lại công bằng
- Chương 25: Bà chủ bá đạo
- Chương 26: Cao không với tới
- Chương 27: Đạp lên giới hạn
- Chương 28: Vô cùng chói mắt
- Chương 29: Chó cậy thế chủ
- Chương 30: Đánh gãy chân chó
- Chương 31: Ly hôn
- Chương 32: Làm thế nào đây?
- Chương 33: Cậu không chọc vào được đâu
- Chương 34: Tự chuốc phiền phức
- Chương 35: Mỉa mai
- Chương 36: Lĩnh hội sâu sắc
- Chương 37: Quyết một phen sống chết
- Chương 38: Tiến thoái lưỡng nan
- Chương 39: Không chỗ dung thân
- Chương 40: Cô gái tốt là bởi vì được yêu thương
- Chương 41: Nội tình rất sâu
- Chương 42: Làm thế nào đây
- Chương 43: Anh cút đi cho tôi
- Chương 44: Uống bia tâm sự đêm khuya
- Chương 45: Thuê hung thủ giết người
- Chương 46: Giở trò quỷ gì thế
- Chương 47: Chạm mặt nhau
- Chương 48: Đầy xấu hổ và nhục nhã
- Chương 49: Xóa bỏ hiểu lầm
- Chương 50: Xác định một đêm không ngủ
- Chương 51: Anh em tâm sự
- Chương 52: Người chồng ở rể
- Chương 53: Mắt chó nhìn người
- Chương 54: Xếp thứ tự trước sau
- Chương 55: Hối hận
- Chương 56: Diễn kịch
- Chương 57: Nhóm người kỳ quái
- Chương 58: Không giúp được cậu
- Chương 59: Về nhà làm gì?
- Chương 60: Tôi kết hôn rồi
- Chương 61: Giải thích thế nào?
- Chương 62: Tiết lộ nội tình
- Chương 63: Tìm cách đối phó
- Chương 64: Một ngày thành đôi, một đời ân nghĩa
- Chương 65: Cháu chào các chú
- Chương 66: Bắt quả tang tại trận
- Chương 67: Thu hoạch bất ngờ
- Chương 68: Suy nghĩ khác biệt
- Chương 69: Dì Mai tới nhà
- Chương 70: Tôi không thừa nhận
- Chương 71: Kích thích quá
- Chương 72: Lăn dầu tưới nước
- Chương 73: Thành công rồi, rút lui thôi
- Chương 74: Lần này thì thảm rồi
- Chương 75: Ý tốt trá hình
- Chương 76: Lãnh đạo kiểm tra
- Chương 77: Thông báo cuộc hẹn
- Chương 78: Lời đã nói hết, không còn gì để nói nữa
- Chương 79: Thật giả lẫn lộn
- Chương 80: Mỗi người mỗi ngả
- Chương 81: Bầu không khí nóng bỏng
- Chương 82: Quy tắc trò chơi
- Chương 83: Con sâu làm rầu nồi canh
- Chương 84: Nhặt được bảo vật
- Chương 85: Cứ điểm tạm thời
- Chương 86: Mai mối
- Chương 87: Giống tôi năm đó
- Chương 88: Đòn đánh phủ đầu
- Chương 89: Tính kế lâu dài
- Chương 90: Hỏi một đằng trả lời một nẻo
- Chương 91: Tranh chấp tiền thuê nhà
- Chương 92: Đòi tiền bồi thường
- Chương 93: Đối xử nhiệt tình
- Chương 94: Cùng đi tới cùng
- Chương 95: Thu hoạch bất ngờ
- Chương 96: Trận quyết chiến
- Chương 97: Phát hiện sơ hở
- Chương 98: Nhiều nơi ẩn nấp
- Chương 99: Mời gọi
- Chương 100: Răng nanh của quái thú
- Chương 101: Câu lạc bộ De-Royale
- Chương 102: Đổi trắng thay đen
- Chương 103: Đòi lại công bằng
- Chương 104: Nơi cực kỳ nguy hiểm
- Chương 105: Chịu thiệt chút cũng là phúc
- Chương 106: Mất mặt
- Chương 107: Tiến thoái lưỡng nan
- Chương 108: Cứ làm là xong
- Chương 109: Bùn nhão không thể trát tường
- Chương 110: Được yêu thương mà lo sợ
- Chương 111: Chuyển hướng sự việc
- Chương 112: Đảo ngược trắng đen
- Chương 113: Chó điên cắn người
- Chương 114: Ruồng bỏ
- Chương 115: Mỉm cười rạng rỡ
- Chương 116: Sức hút của đàn ông
- Chương 117: Nói là làm
- Chương 118: Ai sẽ là người chọc thủng trước
- Chương 119: Chuột thấy mèo
- Chương 120: Một cước đá bay
- Chương 121: Cửu Xử ở Thiên Châu
- Chương 122: Người dân bình thường
- Chương 123: Có virus trong điện thoại
- Chương 124: Người này có thể dùng
- Chương 125: Không diễn tả được
- Chương 126: Nguyên tắc công sở
- Chương 127: Mượn cớ gây khó dễ
- Chương 128: Đại diện phó đội trưởng
- Chương 129: Ai gần ai xa
- Chương 130: Tình nghĩa anh em
- Chương 131: Buồn vì tiền
- Chương 132: Sẽ xảy ra chuyện gì?
- Chương 133: Hôn má một cái
- Chương 134: Quen tay làm nhanh
- Chương 135: Trận đánh ác liệt
- Chương 136:Ngầm hiểu lòng nhau
- Chương 137: Mục đích nham hiểm
- Chương 138: Xảy ra chuyện rồi
- Chương 139: Anh em gặp nạn
- Chương 140: Chặt đứt tiền tài
- Chương 141: Vậy là có ý gì?
- Chương 142: Mất hết thể diện
- Chương 143: Cuồng phong kéo đến
- Chương 144: Cuộc chiến đẫm máu bắt đầu
- Chương 145: Cầm bỏng tay
- Chương 146: Thông báo cho người nhà
- Chương 147: Bụng dạ hẹp hòi
- Chương 148: Đẹp nghiêng nước nghiêng thành
- Chương 149: Xát muối vào tim
- Chương 150: Thân phận thấp hèn
- Chương 151: Đau lòng tuyệt vọng
- Chương 152: Lựa chọn thế nào
- Chương 153: Hắn ở đâu?
- Chương 154: Quỳ gối vậy sao
- Chương 155: Tôi sẽ nấu cơm
- Chương 156: Giúp một việc lớn
- Chương 157: Nhanh chân giành mất
- Chương 158: Chẳng chín chắn chút nào
- Chương 159: Kính rượu
- Chương 160: Hành động của kẻ bỉ ổi
- Chương 163: Liễu Nhiên chia tay
- Chương 162: Đưa đồ ăn tối
- Chương 163: Tôi tới giúp anh
- Chương 164: Bắt được gian tình
- Chương 165: Trả đũa
- Chương 166: Phát hiện chỗ sơ hở
- Chương 167: Nguy hiểm rình rập
- Chương 168: Điều khó nói
- Chương 169: Thu hoạch bất ngờ
- Chương 170: Tựa như lời nguyền
- Chương 171: Một câu đánh giá
- Chương 172: Cứng họng không nói nổi
- Chương 173: Nói thì dễ lắm
- Chương 174: Để cửa cho anh
- Chương 175: Không cần dùng lực vẫn thắng
- Chương 176: Ngậm máu phun người
- Chương 177: Tiến thoái lưỡng nan
- Chương 178: Cái gì của mình sẽ thuộc về mình
- Chương 179: Từ bỏ mọi thứ
- Chương 180: Lần hiểu ý nhau hiếm thấy
- Chương 181: Đôi bên không ăn ý
- Chương 182: Bạn bè bình thường
- Chương 183: Có gì dạy bảo
- Chương 184: Không liên lạc được
- Chương 185: Kẻ thứ ba tìm đến dằn mặt
- Chương 186: Bầu không khí căng thẳng
- Chương 187: Tìm đúng hướng
- Chương 188: Cởi bỏ nút thắt trong lòng
- Chương 189: Anh gặp rắc rối rồi
- Chương 190: Nghìn lượng vàng cũng không mua được
- Chương 191: Hai bên giao đấu
- Chương 192: Dùng người phải cẩn trọng
- Chương 193: Phá bỏ chướng ngại vật
- Chương 194: Sai lầm trầm trọng
- Chương 195: Cứng miệng mềm lòng
- Chương 196: Dối lòng
- Chương 197: Khuôn khổ nhỏ hẹp