Cận vệ của người đẹp - Chương 62: Tiết lộ nội tình
Triệu Dương đang lo lắng, cũng may Vương Như Nguyệt không phải là loại qua cầu rút ván, cô ta nói: “Cậu ta là em trai của tôi, để tôi xem các người ai dám động đến cậu ta?”
Sắc mặt gã mập rất khó coi lên tiếng chất vấn: "Em trai của cô, sao tôi lại không biết cô có một đứa em trai?”
Vương Như Nguyệt dùng giọng điệu kì quái hỏi: “Từ lúc nào mà anh có thêm một cô em gái, không phải tôi cũng không biết sao?”
Sắc mặt gã mập tái mét: “Vương Như Nguyệt, con mẹ mày, mày không biết xấu hổ hả?”
Vương Như Nguyệt ăn miếng trả miếng hỏi lại: "Ai không biết xấu hổ thì người đó biết rõ, nếu anh muốn làm lớn chuyện này, thì tôi sẽ chơi với anh đến cùng”.
Gã mập hơi dè chừng: “Được, Vương Như Nguyệt, coi như cô giỏi, cứ chờ đó cho tôi!”
Nói xong, hắn đưa tay lên chỉ vào ngực Triệu Dương: "Còn mày, thằng nhãi ranh, tao sẽ ghi nhớ chuyện tối nay, hôm khác chúng ta sẽ tính toán món nợ này sau!”
Cơn bão đến đây là kết thúc, đến nhanh và đi cũng nhanh.
Gã mập dẫn theo tình nhân của mình đi lên chiếc xe BMW X6 đang đỗ cách đó không xa, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Đội bảo vệ nhìn thấy chuyện này đã được thu xếp ổn thỏa, khuyên nhủ vài câu, cũng dẫn người rời đi luôn.
Triệu Dương đang định nói tạm biệt, thì nhìn thấy Vương Như Nguyệt vừa mới quay đầu, bả vai hơi run rẩy, tiếng khóc yếu ớt vang lên.
Lúc này rời đi thì không thích hợp lắm, nhưng anh không biết phải khuyên cô ta như thế nào, thứ nhất là không có lập trường, thứ hai là cũng anh không có kinh nghiệm trong chuyện này.
Đang phân vân, không biết có nên gọi điện thoại cho ông Vương hay không, thì Vương Như Nguyệt đã khóc lóc không ngừng.
“Đừng đi, hãy uống rượu cùng tôi!”
Vừa nói, cô ta vừa xoay người đi về phía biệt thự sau lưng.
“Hôm khác đi, muộn rồi, tôi còn phải về”, Triệu Dương nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ, nếu về muộn quá cũng không ổn lắm.
Dù Tô Linh không hỏi lý do, thì anh cũng cảm thấy không thành thật.
“Không phải cậu muốn biết chuyện ở công trường sao? Tôi có thể nói cho cậu”, Vương Như Nguyệt đi vào trong nhà, không hề đóng cửa.
Đèn trước cửa được bật sáng, một thân hình mảnh mai hiện lên, bóng người kéo dài chiếu đến dưới chân của Triệu Dương.
Triệu Dương hơi bất lực, nhưng không còn cách nào khác, ngày kia là thời hạn mà tên Tôn mập đưa ra, anh không thể bỏ cuộc giữa chừng được.
Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao, lẽ nào có thể ăn thịt được anh?
Trong lòng vừa tính toán xong, Triệu Dương cũng không do dự thêm nữa, anh bước vào căn biệt thự.
“Không cần cởi giày, cứ vậy đi thẳng vào cũng được”, giọng nói của Vương Như Nguyệt vang vọng ra.
Triệu Dương đóng cửa lại, vừa vào nhà đã nhìn thấy Vương Như Nguyệt đang đứng sau quầy rượu, trên tay cầm một chai rượu nhập khẩu in chữ nước ngoài, khi anh bước đến, hai ly rượu đã được rót đầy.
Vương Như Nguyệt vừa uống cạn một ly, lại rót đầy thêm một ly nữa, rồi làm một động tác mời Triệu Dương uống.
Triệu Dương cảm thấy đau đầu, rượu gì đi chăng nữa cũng không thể uống như uống nước vậy chứ, dựa theo cách uống này của cô ta, thì sớm muộn gì cũng say bí tỉ.
Vương Như Nguyệt nắm trong tay chuyện quan trọng, cô ta nói: “Uống xong ly rượu này, tôi sẽ nói tất cả mọi thứ mà tôi biết cho cậu nghe!”
Triệu Dương cầm lấy ly rượu, trong quá trình đó không tránh khỏi có tiếp xúc cơ thể với Vương Như Nguyệt.
Anh cố nén sự kích động trong lòng, uống cạn ly rượu chỉ bằng một ngụm, sau đó lau cằm rồi nói: "Đã làm chuyện mà chị bảo rồi, chị cũng nên giữ đúng lời hứa, đúng không?”
Vương Như Nguyệt đặt ly rượu xuống, trên má cô ta lại nổi lên hai vệt ửng hồng.
Cô ta chớp mắt và hỏi: "Lời hứa gì?"
Sắc mặt của Triệu Dương tối sầm lại: "Giúp tôi giới thiệu với ông chủ công ty quản lý tòa nhà, chị từng nói rằng ông ta biết tình hình bên trong!”
Trên thực tế không cần Vương Như Nguyệt giới thiệu, bản thân anh cũng có thể tìm được đến cửa của công ty quản lý tòa nhà.
Nhưng chuyện này vốn là do công ty giao việc cho anh, cho dù anh tới tận cửa để hỏi, thì người ta cũng sẽ không thèm quan tâm đến anh.
Vả lại, ẩn ý của bên trên là tìm một người chịu tội thay, thì sao bọn họ có thể cho anh biết chuyện tình hình bên trong được chứ?
Triệu Dương nghĩ rằng, dựa vào tính cách của Vương Như Nguyệt thì cô ta không có lý do gì để lừa anh, nhưng lúc này cô ta lại không thừa nhận là có ý gì? Chẳng lẽ cô ta còn có kế hoạch khác?
Vương Như Nguyệt lắc ly rượu, giả vờ kinh ngạc hỏi: "Không phải tôi đã giúp cậu giới thiệu rồi sao?”
Triệu Dương không hiểu: “Chị giới thiệu...”
Nói đến bây giờ, anh đột nhiên sững sờ, trong đầu vừa lóe lên một ý nghĩ, sau lời nhắc nhở của Vương Như Nguyệt thì mọi chuyện dần trở nên rõ ràng.
Cuối cùng Triệu Dương cũng nhớ ra đã gặp gã mập đó ở đâu!
Trên tường của phòng bảo vệ có thông tin chi tiết một người, cột đầu tiên chính là hắn, trên đó còn có ảnh chụp và ghi rõ chức vụ, chỉ là trên ảnh thì hơi gầy hơn một chút, nhưng anh chắc chắn chính là hắn, vị trí là phó giám đốc công ty quản lý tòa nhà, Hàn Phong!
Sắc mặt Triệu Dương tối đen như đáy nồi, mẹ kiếp, bị lừa rồi!
Lúc trước anh còn lo lắng tìm đường đi như thế nào, nhưng bây giờ thì hay rồi, đường đúng là đã tìm được nhưng đáng tiếc là đi vào một con đường cụt!
Lần này cho dù anh có vượt qua thử thách của tên Tôn mập, thì cái tên giám đốc Hàn này cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho anh!
Triệu Dương suy sụp đến chết đi sống lại, Vương Như Nguyệt này thực sự là một người phụ nữ thực sự độc ác, từ đầu đến cuối cô ta không hề có ý tốt, vừa rồi mình còn giúp cô ta một lần, vậy mà cô ta lại hại mình thế này sao?
Có vẻ như Vương Như Nguyệt cũng cảm thấy có lỗi, cô ta áy náy nói: "Xin lỗi..."
“Xin lỗi?”, Triệu Dương ngắt lời của cô ta, đây là lời nói chó má gì vậy?
Không đợi Triệu Dương hỏi lại, Vương Như Nguyệt đã chủ động giải thích: "Chuyện này thật ra, cho dù cậu đi tìm Hàn Phong thì cũng không có tác dụng gì, anh ta là một tên tay sai hay nịnh nọt người khác, ông chủ thật sự đứng đằng sau sự việc này là một người khác!”
Triệu Dương lại hỏi vặn: “Tôi còn có thể tin chị được nữa được không?”
Giọng nói của Vương Như Nguyệt lộ ra vẻ cô độc: "Cậu không tin thì cũng phải tin, bây giờ hai chúng ta đã là châu chấu buộc chung một dây thừng rồi!”
Triệu Dương không nói gì thêm, kiên nhẫn chờ đợi câu tiếp theo của cô ta.
Dường như Vương Như Nguyệt có gì đó khó nói, hồi lâu mới lên tiếng, chửi rủa một câu: "Tên Hàn Phong khốn kiếp, muốn tặng tôi cho người đàn ông khác!”
“Chính là ông chủ đứng sau mọi chuyện mà chị nói sao?”, Triệu Dương cảm thấy hơi kì lạ, loại phụ nữ cao cấp như Vương Như Nguyệt, thế mà lại nỡ tặng cho người khác, đối phương rốt cuộc là người có lai lịch như thế nào?
Nét mặt Vương Như Nguyệt hơi phức tạp, gật đầu.
Triệu Dương hỏi: “Rốt cuộc là người như thế nào, đáng giá để chồng của cô nịnh nọt đến mức này sao?”
Anh nghĩ như thế nào cũng không thể hiểu nổi, địa vị thân phận bây giờ của Hàn Phong, cũng được coi là tầng lớp lãnh đạo cấp cao của công ty. Rốt cuộc đối phương là nhân vật như thế nào, đáng giá để hắn cố gắng nịnh nọt, thậm chí còn không tiếc tặng đi một người vợ xinh đẹp như vậy?
Vương Như Nguyệt giải thích: “Là người có danh tiếng lớn ở trụ sở chính, tên là Hoa Bắc, người ta gọi là cậu Hoa Tư!”
Triệu Dương như bừng tỉnh, tuy rằng toàn bộ vấn đề vẫn còn nhiều chỗ cần được xem xét lại, nhưng cuối cùng cũng đã sáng tỏ một chút.
Tập đoàn Hoa Khoa là một trong những sản nghiệp của gia tộc nhà họ Hoa, người này lại dám lấy tên là cậu Hoa Tư, nhất định là con cháu chi trưởng của nhà họ Hoa.
Còn Hàn Phong cũng chỉ là một tầng lớp cao cấp nhỏ của khu vực Thiên Châu, đương nhiên cũng muốn nịnh nọt hắn.
“Cái tên Hoa Tư đó…”, Triệu Dương không biết nên hỏi như thế nào.
Vương Như Nguyệt biết được suy nghĩ của anh, chế giễu nói: "Tuy rằng tôi không còn trẻ, nhưng vẫn tự đánh giá bản thân là người có sức hấp dẫn, cậu Hoa Tư đó có lẽ không yêu thích tôi, nhưng chỉ cần tôi cố ý dụ dỗ, không có gì đảm bảo rằng hắn không sơ xuất! Đàn ông mà, ham muốn những thứ mới mẻ, một người đã làm vợ như tôi thì cũng không cần lo lắng về sau để lại phiền phức, đó chẳng phải là điều mà cánh đàn ông các người thường mơ ước sao?”
Triệu Dương miễn cưỡng nở nụ cười, sức hấp dẫn của Vương Như Nguyệt không phải là thứ mà đàn ông bình thường có thể cưỡng lại, nếu không phải trong lòng đã có Tô Linh, thì e rằng anh cũng sẽ bị sập bẫy.
Cho dù cái cậu Hoa Tư đó là kẻ phóng đãng đi chăng nữa, thì nằm trong tay Vương Như Nguyệt cũng nhất định không thể kiềm chế nổi.
Nghĩ đến đây, Triệu Dương đột nhiên sửng sốt, câu nói của Vương Như Nguyệt có nghĩa là, chuyện này không phải cậu Hoa Tư không yêu thích cô ta, mà là muốn cô ta chủ động dâng đến tận cửa?
Mặc dù ý nghĩa cũng gần như vậy, nhưng ở đây còn có quá nhiều bí ẩn!
Cận vệ của người đẹp
Truyện liên quan
Chàng rể xuất chúng
Linh Vân6 tháng trước
Kiếm Vương Triều
Chương 426 - T/g: Vô Tội5 tháng trước
Bà chủ cực phẩm của tôi
Tả Thủ Siêu Thần7 tháng trước
Tôi là thầy khai quang
Hoa Hướng Dương4 tháng trước
Em là thế giới của anh
Hồng Trần4 tháng trước
Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)
Chương 192 - T/g: Thủy Thiên Thừa5 tháng trước
Xuyên Thành Mỹ Nhân Bệnh - Em Gái Của Vai Ác
Chương 29 - T/g: Vụ Hạ Tùng5 tháng trước
Y võ song toàn
Dạ Nhiên4 tháng trước
Cận vệ của người đẹp×
- Chương 1: Lên giường với người đẹp.
- Chương 2: Tranh chấp giữa 2 người phụ nữ
- Chương 3: Lớp băng mỏng
- Chương 4: Cướp hôn
- Chương 5: Bị cô lập hoàn toàn
- Chương 6: Nhà họ Ngụy báo thù
- Chương 7: Xát muối lên vết thương
- Chương 8: Cưới vội
- Chương 9: Bạn gái cũ
- Chương 10: Giẫm đạp dưới chân
- Chương 11: Đàn ông gì chứ
- Chương 12: Chúng ta không nợ nhau
- Chương 13: Quay lại như trước
- Chương 14: Sau này anh nuôi tôi
- Chương 15: Thanh niên xấu xa tới nhà!
- Chương 16: Mời cô tránh ra
- Chương 17: Trong lời có dao
- Chương 18 Chồng của tôi
- Chương 19: Dạy dỗ cho thật tốt
- Chương 20
- Chương 21: Người phụ nữ của tôi
- Chương 22: Không biết điều
- Chương 23: Tranh cãi gay gắt.
- Chương 24: Lấy lại công bằng
- Chương 25: Bà chủ bá đạo
- Chương 26: Cao không với tới
- Chương 27: Đạp lên giới hạn
- Chương 28: Vô cùng chói mắt
- Chương 29: Chó cậy thế chủ
- Chương 30: Đánh gãy chân chó
- Chương 31: Ly hôn
- Chương 32: Làm thế nào đây?
- Chương 33: Cậu không chọc vào được đâu
- Chương 34: Tự chuốc phiền phức
- Chương 35: Mỉa mai
- Chương 36: Lĩnh hội sâu sắc
- Chương 37: Quyết một phen sống chết
- Chương 38: Tiến thoái lưỡng nan
- Chương 39: Không chỗ dung thân
- Chương 40: Cô gái tốt là bởi vì được yêu thương
- Chương 41: Nội tình rất sâu
- Chương 42: Làm thế nào đây
- Chương 43: Anh cút đi cho tôi
- Chương 44: Uống bia tâm sự đêm khuya
- Chương 45: Thuê hung thủ giết người
- Chương 46: Giở trò quỷ gì thế
- Chương 47: Chạm mặt nhau
- Chương 48: Đầy xấu hổ và nhục nhã
- Chương 49: Xóa bỏ hiểu lầm
- Chương 50: Xác định một đêm không ngủ
- Chương 51: Anh em tâm sự
- Chương 52: Người chồng ở rể
- Chương 53: Mắt chó nhìn người
- Chương 54: Xếp thứ tự trước sau
- Chương 55: Hối hận
- Chương 56: Diễn kịch
- Chương 57: Nhóm người kỳ quái
- Chương 58: Không giúp được cậu
- Chương 59: Về nhà làm gì?
- Chương 60: Tôi kết hôn rồi
- Chương 61: Giải thích thế nào?
- Chương 62: Tiết lộ nội tình
- Chương 63: Tìm cách đối phó
- Chương 64: Một ngày thành đôi, một đời ân nghĩa
- Chương 65: Cháu chào các chú
- Chương 66: Bắt quả tang tại trận
- Chương 67: Thu hoạch bất ngờ
- Chương 68: Suy nghĩ khác biệt
- Chương 69: Dì Mai tới nhà
- Chương 70: Tôi không thừa nhận
- Chương 71: Kích thích quá
- Chương 72: Lăn dầu tưới nước
- Chương 73: Thành công rồi, rút lui thôi
- Chương 74: Lần này thì thảm rồi
- Chương 75: Ý tốt trá hình
- Chương 76: Lãnh đạo kiểm tra
- Chương 77: Thông báo cuộc hẹn
- Chương 78: Lời đã nói hết, không còn gì để nói nữa
- Chương 79: Thật giả lẫn lộn
- Chương 80: Mỗi người mỗi ngả
- Chương 81: Bầu không khí nóng bỏng
- Chương 82: Quy tắc trò chơi
- Chương 83: Con sâu làm rầu nồi canh
- Chương 84: Nhặt được bảo vật
- Chương 85: Cứ điểm tạm thời
- Chương 86: Mai mối
- Chương 87: Giống tôi năm đó
- Chương 88: Đòn đánh phủ đầu
- Chương 89: Tính kế lâu dài
- Chương 90: Hỏi một đằng trả lời một nẻo
- Chương 91: Tranh chấp tiền thuê nhà
- Chương 92: Đòi tiền bồi thường
- Chương 93: Đối xử nhiệt tình
- Chương 94: Cùng đi tới cùng
- Chương 95: Thu hoạch bất ngờ
- Chương 96: Trận quyết chiến
- Chương 97: Phát hiện sơ hở
- Chương 98: Nhiều nơi ẩn nấp
- Chương 99: Mời gọi
- Chương 100: Răng nanh của quái thú
- Chương 101: Câu lạc bộ De-Royale
- Chương 102: Đổi trắng thay đen
- Chương 103: Đòi lại công bằng
- Chương 104: Nơi cực kỳ nguy hiểm
- Chương 105: Chịu thiệt chút cũng là phúc
- Chương 106: Mất mặt
- Chương 107: Tiến thoái lưỡng nan
- Chương 108: Cứ làm là xong
- Chương 109: Bùn nhão không thể trát tường
- Chương 110: Được yêu thương mà lo sợ
- Chương 111: Chuyển hướng sự việc
- Chương 112: Đảo ngược trắng đen
- Chương 113: Chó điên cắn người
- Chương 114: Ruồng bỏ
- Chương 115: Mỉm cười rạng rỡ
- Chương 116: Sức hút của đàn ông
- Chương 117: Nói là làm
- Chương 118: Ai sẽ là người chọc thủng trước
- Chương 119: Chuột thấy mèo
- Chương 120: Một cước đá bay
- Chương 121: Cửu Xử ở Thiên Châu
- Chương 122: Người dân bình thường
- Chương 123: Có virus trong điện thoại
- Chương 124: Người này có thể dùng
- Chương 125: Không diễn tả được
- Chương 126: Nguyên tắc công sở
- Chương 127: Mượn cớ gây khó dễ
- Chương 128: Đại diện phó đội trưởng
- Chương 129: Ai gần ai xa
- Chương 130: Tình nghĩa anh em
- Chương 131: Buồn vì tiền
- Chương 132: Sẽ xảy ra chuyện gì?
- Chương 133: Hôn má một cái
- Chương 134: Quen tay làm nhanh
- Chương 135: Trận đánh ác liệt
- Chương 136:Ngầm hiểu lòng nhau
- Chương 137: Mục đích nham hiểm
- Chương 138: Xảy ra chuyện rồi
- Chương 139: Anh em gặp nạn
- Chương 140: Chặt đứt tiền tài
- Chương 141: Vậy là có ý gì?
- Chương 142: Mất hết thể diện
- Chương 143: Cuồng phong kéo đến
- Chương 144: Cuộc chiến đẫm máu bắt đầu
- Chương 145: Cầm bỏng tay
- Chương 146: Thông báo cho người nhà
- Chương 147: Bụng dạ hẹp hòi
- Chương 148: Đẹp nghiêng nước nghiêng thành
- Chương 149: Xát muối vào tim
- Chương 150: Thân phận thấp hèn
- Chương 151: Đau lòng tuyệt vọng
- Chương 152: Lựa chọn thế nào
- Chương 153: Hắn ở đâu?
- Chương 154: Quỳ gối vậy sao
- Chương 155: Tôi sẽ nấu cơm
- Chương 156: Giúp một việc lớn
- Chương 157: Nhanh chân giành mất
- Chương 158: Chẳng chín chắn chút nào
- Chương 159: Kính rượu
- Chương 160: Hành động của kẻ bỉ ổi
- Chương 163: Liễu Nhiên chia tay
- Chương 162: Đưa đồ ăn tối
- Chương 163: Tôi tới giúp anh
- Chương 164: Bắt được gian tình
- Chương 165: Trả đũa
- Chương 166: Phát hiện chỗ sơ hở
- Chương 167: Nguy hiểm rình rập
- Chương 168: Điều khó nói
- Chương 169: Thu hoạch bất ngờ
- Chương 170: Tựa như lời nguyền
- Chương 171: Một câu đánh giá
- Chương 172: Cứng họng không nói nổi
- Chương 173: Nói thì dễ lắm
- Chương 174: Để cửa cho anh
- Chương 175: Không cần dùng lực vẫn thắng
- Chương 176: Ngậm máu phun người
- Chương 177: Tiến thoái lưỡng nan
- Chương 178: Cái gì của mình sẽ thuộc về mình
- Chương 179: Từ bỏ mọi thứ
- Chương 180: Lần hiểu ý nhau hiếm thấy
- Chương 181: Đôi bên không ăn ý
- Chương 182: Bạn bè bình thường
- Chương 183: Có gì dạy bảo
- Chương 184: Không liên lạc được
- Chương 185: Kẻ thứ ba tìm đến dằn mặt
- Chương 186: Bầu không khí căng thẳng
- Chương 187: Tìm đúng hướng
- Chương 188: Cởi bỏ nút thắt trong lòng
- Chương 189: Anh gặp rắc rối rồi
- Chương 190: Nghìn lượng vàng cũng không mua được
- Chương 191: Hai bên giao đấu
- Chương 192: Dùng người phải cẩn trọng
- Chương 193: Phá bỏ chướng ngại vật
- Chương 194: Sai lầm trầm trọng
- Chương 195: Cứng miệng mềm lòng
- Chương 196: Dối lòng
- Chương 197: Khuôn khổ nhỏ hẹp