Cô vợ cảnh sát cool ngầu của tôi - Chương 134: Kiếm được hơn mười tỷ
Cao thủ Thần Cấp là vị thần trong mắt người thường, còn Lý Thiệu Minh chính là vị thần trong mắt các cao thủ Thần Cấp. Mặc dù cảnh giới võ công của Lý Thiệu Minh vẫn chưa tới Thần Cấp đỉnh cao nhưng khi còn ở nước ngoài anh đã nằm trong Top mười cao thủ hàng đầu thế giới. Võ công của anh vẫn chưa đạt đến mức cao nhất nhưng khả năng thực chiến cũng đã sánh ngang với Thần Cấp đỉnh cao.
Đám người Hàn Uy Phong, Liễu Bân, Vương Hổ hiểu rất rõ sức mạnh của cô chủ nhà họ Đường ở Tây Hồng, một trong số mười hai thần chủ Hoàng Kim uy danh lẫy lừng, thực lực đứng giữa trong số mười hai thần chủ Hoàng Kim. Cô ta là người phụ nữ duy nhất, sức mạnh chỉ vượt trội hơn cao thủ Thần Cấp bình thường.
Lý Thiệu Minh dùng một ngón tay đánh bại Đường Tuyết Kỳ, không chỉ khiến đám người Hàn Uy Phong, Liễu Bân, Vương Hổ và Hàn Bân vô cùng kinh ngạc, ngay cả Triệu Thế Hy cũng hết sức bất ngờ.
Mấy ngày trước cô gọi điện thoại cho Lý Thiệu Minh, ở trong điện thoại chỉ thông báo Lý Thiệu Minh đã bắt đầu học võ, hơn nữa còn luyện đến cao thủ Thần Cấp. Cô không thể ngờ được, Đường Tuyết Kỳ có thực lực cao hơn cô lại bị Lý Thiệu Minh dùng một ngón tay đánh bại. Cho dù Đường Tuyết Kỳ mới trở thành cao thủ Thần Cấp chưa lâu nhưng nếu như cô muốn đánh bại Đường Tuyết Kỳ thì ít nhất cũng phải trên năm mươi chiêu.
"Anh, sao anh lại trở nên lợi hại như vậy?", Triệu Thế Hy ngạc nhiên nhìn Lý Thiệu Minh, trong lòng mừng thay cho anh.
"Tuyết Kỳ, đã hiểu thế nào là tôn trọng bề trên của mình chưa?", Lý Thiệu Minh không đáp lại Triệu Thế Hy mà chỉ lạnh lùng nhìn Đường Tuyết Kỳ.
Bị Lý Thiệu Minh nhìn chằm chằm, trong lòng Đường Tuyết Kỳ không biết là tức giận hay kinh ngạc, là sợ hãi hay ấm ức, cô ta đang muốn nói gì đó đột nhiên lại không nhịn được lại nôn ra máu. Chiêu thức Ngón tay Thiệu Minh đánh cô ta không nhẹ, khiến cô ta bị thương khi đang ngưng tụ lại để phóng chân khí ra. Khó khăn lắm cô ta mới luyện lên được cảnh giới Thần Cấp, bây giờ lai bị quay trở lại cảnh giới Tông Sư cấp cao.
Trong lòng cô ta vô cùng tức giận và không cam tâm, bị Lý Thiệu Minh đánh đến mức kinh mạch toàn thân đau nhức, hai mắt cô ta dần đỏ lên nhìn Lý Thiệu Minh muốn bật khóc.
Lý Thiệu Minh thấy cô ta không nói gì, anh nhịn cười rồi bước từng bước rời đi.
"Lý Thiệu Minh, anh muốn làm gì?", Đường Tuyết Kỳ cuối cùng cũng có thể nói chuyện, cô ta cố gắng kiềm chế lượng máu đang trào lên, rồi hét lớn.
Khi Lý Thiệu Minh đến gần cô ta, cô ta lại lùi phía sau và nhìn Lý Thiệu Minh bằng ánh mắt đáng sợ.
Khi Đường Tuyết Kỳ bị Lý Thiệu Minh đánh bay đã đâm vào mười mấy tên binh sĩ, những tên binh sĩ này cũng bị Lý Thiệu Minh đánh bị thương không nhẹ. Khi Lý Thiệu Minh đến gần Đường Tuyết Kỳ, trong ánh mắt của đám binh sĩ lộ ra vẻ sợ hãi, vô thức lùi về sau mấy chục bước, theo bản năng giơ súng chĩa vào anh, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.
Lý Thiệu Minh không để ý tới sự cảnh giác của bọn họ, chỉ đi đến trước mặt của Đường Tuyết Kỳ, anh mới khẽ cúi người xuống nắm lấy bàn tay phải mềm mại của cô ta.
"Anh làm gì đấy?", Đường Tuyết Kỳ bị anh đánh cho cả người đau đớn, trong lòng lại sợ hãi, ánh mắt vừa tức giận vừa sợ hãi nhìn anh ta đến phát run.
Tuy nhiên ánh mắt của Đường Tuyết Kỳ nhanh chóng trở nên kinh ngạc.
Cô ta chỉ cảm thấy một luồng khí ấm áp xông vào cơ thể mình, chân khí này mạnh mẽ hoàn toàn không để bị chân khí bên trong cơ thể của cô ta phản kháng lại, cứ thế xông thẳng vào hàng trăm đường kinh mạch của cô ta, nhanh chóng chữa trị những kinh mạch bị tổn thương đồng thời bảo vệ đan điền của cô ta và ngưng tụ lại chân khí đã bị đánh tản đi một lần nữa.
"Cô là em gái họ của tôi, tôi không muốn làm cô bị thương, nhưng cô ra tay quá mạnh, tôi là bề trên của cô nên phải dạy cho cô một bài học. Người gây sự trước là cô nhưng tôi sẽ không so đo tính toán với cô, nếu cô làm bị thương cậu chủ của vị đại thần nào đó thì vị đại thần đó sẽ dễ dàng tha cho cô sao? Võ sĩ phải có võ đức, tính cách của cô còn cần phải bồi dưỡng thêm", Lý Thiệu Minh âm thầm dùng chân khí trị thương cho Đường Tuyết Kỳ, đồng thời nhìn cô ta và nói.
"Tôi cũng không thật sự làm tổn thương anh", nghe thấy lời của Lý Thiệu Minh, Đường Tuyết Kỳ chỉ cảm thấy ấm ức, nước mắt cố kìm nén nãy giờ cũng lập tức rơi xuống.
"Vết thương này của cô hồi phục nhanh thật đấy. Thuốc của nhà họ Lục chúng ta đều là đan dược thượng hạng, cô quay về nhà họ Lục tìm ông ngoại, ăn một Hồi thần đan, một tháng sau vết thương sẽ lành lại. Dù sao nội công tu luyện của cô vẫn chưa ổn định, vừa hay nhân cơ hội này tập luyện lại lần nữa, phấn đấu trở thành cao thủ Thần Cấp thực sự", Lý Thiệu Minh nói.
"Nhưng anh đánh tôi rất đau", Đường Tuyết Kỳ hung hăng nhìn Lý Thiệu Minh nói.
"Đồ ngốc", Lý Thiệu Minh mỉm cười, buông cánh tay nhỏ mềm mại của Đường Tuyết Kỳ ra, xoa nhẹ mái tóc xoăn nâu của cô.
Anh đã bảo vệ được chân khí trong đan điền của Đường Tuyết Kỳ, chờ sau khi cô ta quay về nhà họ Lục, uống đan dược, một tháng sau sẽ khỏe lại.
Nhìn thấy Lý Thiệu Minh đã đánh bại Đường Tuyết Kỳ, còn Xương Khô – một trong số bốn sát thủ đã bị Triệu Thế Hy đánh bại, ba sát thủ khác sau khi biết được thân phận của Lý Thiệu Minh cũng lên tiếng cầu xin tha mạng, hoàn toàn không dám đánh với Lý Thiệu Minh, Hàn Uy Phong cảm thấy phong ba đêm nay có thể kết thúc rồi, ông ấy khẽ ho hai tiếng rồi bước về phía Lý Thiệu Minh.
"Cậu Lý, võ công của cậu thật tuyệt vời, khiến tôi vô cùng khâm phục. Cậu không hổ danh là cao thủ võ lâm, có lẽ võ công tối hôm nay của cậu cũng đã trấn áp được hết mấy thằng nhóc con này trong đội của tôi rồi", khi nói chuyện, Hàn Uy Phong liếc nhìn đám binh sĩ đã bị Đường Tuyết Kỳ đánh bị thương.
Trong lòng ông nghĩ thật đáng đời, thực lực binh sĩ không ổn thì phải tập luyện, tập cho đến khi trở nên xuất sắc, chỉ có tập luyện mới có thể trở thành người lính giỏi bảo vệ quốc gia. Những tên nhóc con này không biết thực lực của Lý Thiệu Minh, thấy anh và Đường Tuyết Kỳ đánh nhau cũng không biết đường tránh đi, bọn họ đáng bị thương. Sau lần bị thương lần này bọn họ mới có thể hiểu được bản thân yếu kém ra sao, mới biết được nếu như đắc tội với cao thủ võ lâm, giá phải chịu sẽ đáng sợ thế nào, có lẽ đám binh sĩ này về sau sẽ tiến bộ lên không ít.
"Mọi người cũng đã biết thân phân của cậu rồi, tôi đã mời cậu gia nhập vào quân đội thì cũng sẽ không cảm thấy cậu phiền phức. Có thể ở nước ngoài cậu có không ít kẻ thù, những người đó sẽ phái người tới đây giết cậu. Cậu cẩn thận một chút, có chuyện gì cứ bảo Liễu Bân gọi điện thoại cho tôi, chúng tôi sẽ tới giúp cậu. Nhưng chuyện tối nay tôi cũng phải trách cậu, bây giờ cậu là người giàu số một của thành phố cảng biển, các cậu làm hỏng đường phố thì phải sửa chữa, còn có người, nhà, xe cộ và quán xá bị các cậu làm hỏng đều phải đền bù, những thứ này đều do cậu bỏ tiền ra. Còn về bốn sát thủ kia cậu định xử lý thế nào?"
"Bọn họ là người của tôi", Lý Thiệu Minh nói.
"Tôi biết bọn họ là người của cậu, cậu định xử lý bọn họ ra sao?", Hàn Uy Phong nói.
"Hoa Hạ có Ngục Thần, chuyên giam cầm các cao thủ Thần Cấp từ cấp trung đến cấp cao. Khi tôi ở nước ngoài cũng có nhà tù riêng, tên là Ngục Thiên”.
"Truy Hồn, Xương Khô, Bò Tót, Tay Sắt, bốn người nghe cho rõ đây. Các người vốn là thế lực của tôi, phụ trách cung cấp tình báo về quân đoàn Thiên Chu cho tôi. Nhưng các người lại dám phản bội tôi, ở nước ngoài cấu kết với Hàn Sương công kích chiếc thuyền của tôi. Bây giờ lại có gan dám đến Hoa Hạ đuổi giết tôi, tội của các người phạm phải là tội chết, cần phải lập tức chấp hành xử bắn. Nhưng bây giờ tôi không còn thích giết người nữa, tôi quyết định giam giữ các người đến chết, tạm thời sẽ giam giữ trong Ngục Thiên của tôi ở Hoa Hạ, các người có phục không?", Lý Thiệu Minh lập tức lạnh lúc nhìn bốn sát thủ kia.
Khi còn ở nước ngoài, nếu có người dám đắc tội với Lý Thiệu Minh thì không cần Lý Thiệu Minh phải lên tiếng mà đàn em của anh sẽ bắn chết hắn. Bây giờ nhìn thấy Lý Thiệu Minh thay đổi tính cách không còn thích giết người nữa, bọn họ lập tức gật đầu như gà mổ thóc: "Đại ca, bọn em biết bọn em mạo phạm đến anh là tội chết. Cho dù bọn em không biết thân phận của anh, bọn em làm như vậy cũng đã mạo phạm anh, cũng đáng bị xử bắn. Nhưng bọn em muốn sống, bọn em cảm ơn anh đã tha mạng, bọn em bằng lòng mãi mãi ở trong Ngục Thiên”.
"Ừ", Lý Thiệu Minh khẽ gật đầu tỏ ý hài lòng, đồng thời đưa tay phải về phía bốn tên sát thủ.
Bốn tên sát thủ nhìn thấy Lý Thiệu Minh như vậy lập tức hiểu ý, lần lượt lôi mấy tấm thẻ ở trong người ra, giao cho Lý Thiệu Minh: "Cảm ơn đại ca đã tha mạng”.
"Sao vẫn còn cần tiền chứ?", Vương Hổ nhìn thấy Lý Thiệu Minh đòi tiền bốn tên sát thủ thì hơi sững sờ.
Hàn Uy Phong cũng ngây ngốc tại chỗ khi thấy Lý Thiệu Minh đòi tiền bốn tên sát thủ.
Bọn họ không biết thói quen của Lý Thiệu Minh nhưng bốn tên sát thủ thì hiểu rõ. Khi ở nước ngoài, có người đắc tội với Lý Thiệu Minh không chỉ bị giết, mà còn bị anh tịch thu tài sản.
Nếu không sao Lý Thiệu Minh lại có nhiều tiền như vậy?
Đánh bại đối thủ tịch thu tài sản cũng là một trong số những con đường kiếm tiền của Lý Thiệu Minh.
Hàn Bân đứng một bên nhìn thấy cảnh này trong lòng hận muốn chết, thầm nghĩ anh ta lại kiếm được không ít tiền rồi.
"Cậu Lý, tôi tò mò", Hàn Uy Phong nghĩ một lúc sau đó nói.
"Tò mò chuyện gì?", Lý Thiệu Minh hỏi.
"Bốn tên sát thủ này đưa cho cậu bao nhiêu tiền? Cậu và bọn họ đánh nhau một trận có thể kiếm được bao nhiêu tiền trên người bọn họ?", Hàn Uy Phong hỏi.
"Bốn tên sát thủ này đều là sát thủ nổi tiếng trên thế giới, thuộc hàng bậc nhất. Bọn họ không chỉ giết người mà còn săn lùng bảo vật, có lúc còn kiêm cả lính đánh thuê, làm việc giúp lính đánh thuê chúng tôi. Người có thể ép buộc bọn họ đều là những Kim Chủ nổi tiếng trên thế giới, đến bây giờ bọn họ đã tích lũy được mấy trăm triệu rồi, mỗi người khoảng hơn ba tỷ", Lý Thiệu Minh nói.
"Cái gì cơ? Mỗi người bọn họ có hơn ba tỷ? Vậy bọn họ đưa hết tiền cho cậu sao? Mỗi người đưa cho cậu ba tỷ? Đêm nay cậu kiếm được hơn mười tỷ từ chỗ bọn họ ư?", Hàn Uy Phong trợ mắt há mồm kinh ngạc.
"Ừ, kiếm hơn mười tỷ", khuôn mặt Lý Thiệu Minh không chút biểu cảm.
Nghe thấy Lý Thiệu Minh nói vậy, Hàn Bân lập tức hít một hơi thật sâu, kinh ngạc nhìn Lý Thiệu Minh. Hắn thấy Lý Thiệu Minh kiếm được tiền từ mấy người kia nên rất tức giận, lúc này lại thấy Lý Thiệu Minh kiếm được hơn mười tỷ từ bọn họ nên phẫn nộ đến mức muốn nổ phổi!
Cô vợ cảnh sát cool ngầu của tôi
Truyện liên quan
Long tế chí tôn
Cố Tiểu Tam4 tháng trước
Độc Mẹ Quỷ Bảo
Chương 227 - T/g: Lâm Uyên Mộ Ngư5 tháng trước
Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 357 - T/g: Thiện Tâm Nguyệt5 tháng trước
Vô Thượng Niết Bàn
Chương 85 - T/g: Kẹo Chuối5 tháng trước
Chồng Tôi Là Quỷ
Chương 382 - T/g: Kim Tử Tựu Thị Sao Phiếu5 tháng trước
Vô Tận Trùng Sinh
Chương 202 - T/g: Meomeo143115 tháng trước
Con Đường Cảm Hóa Xấu Xa Của Nữ Chính
Chương 33 - T/g: Ai Lam5 tháng trước
Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ
Chương 157 - T/g: Ủng Hữu Phúc Khí5 tháng trước
Cô vợ cảnh sát cool ngầu của tôi×
- Chương 1: Tự nhiên lại có vợ
- Chương 2: Lý Thiệu Minh
- Chương 3: Thợ săn tiền thưởng
- Chương 4: Thử chút bản lĩnh
- Chương 5: Sao lại khác biệt lớn vậy chứ
- Chương 6: Xin lỗi, tôi từ chối!
- Chương 7: Sự thách thức của Liễu Bân
- Chương 8: Cao thủ Thần Cấp
- Chương 9: Anh trộm tiền của tôi đúng không?
- Chương 10: Bạn thân
- Chương 11: Tiệc rượu
- Chương 12: Nước của nhà giàu
- Chương 13: Rượu vang
- Chương 14: Thất vọng
- Chương 15: Cô Hàn xuất hiện
- Chương 16: Thực lực nói chuyện
- Chương 17: Một bước lên trời
- Chương 18: Trả lại gấp đôi
- Chương 19: Về thăm nhà
- Chương 20: Rắc rối của Hiên Tịnh Vũ
- Chương 21: Lý Thiệu Minh ra tay
- Chương 22: Thần Đầu Đồng
- Chương 23: Một ngón tay đánh bại Tông Sư
- Chương 24: Thân phận của tôi
- Chương 25: Nói một không hai
- Chương 26: Các người không đủ tư cách
- Chương 27: Heo Rừng
- Chương 28: Cậu lại có võ đường ư?
- Chương 29: Người đứng sau anh là ai?
- Chương 30: Giao hẹn hai tuần
- Chương 31: Heo Rừng gặp nạn
- Chương 32: Não thằng này có vấn đề
- Chương 33: Phát triển tốt quá rồi
- Chương 34: Lam Đồ
- Chương 35: Doãn Thành kiêu ngạo
- Chương 36: Gặp người quen
- Chương 37: Lam Đồ chết chắc rồi
- Chương 38: Lam Đồ bất động
- Chương 39: Giải quyết thế nào
- Chương 40: Ưng Trảo Môn
- Chương 41: Lý Tích Đồng đồng ý
- Chương 42: Tôm hùm đất xào cay
- Chương 43: Tôi là trai bao
- Chương 44: Không đúng lắm
- Chương 45: Nên để anh ta biết được thực lực của anh
- Chương 46: Hoàn toàn xa lạ
- Chương 47: Xe sang Maybach
- Chương 48: Kẻ thù tìm đến cửa
- Chương 49: Doãn Thành phản bội
- Chương 50: Hắn chính là Lý Thiệu Minh
- Chương 51: Một chiêu khống chế Chó Điên
- Chương 52: Cậu cũng phải trả giá một chút
- Chương 53: Tôn Thiếu Kiệt
- Chương 54: Kỹ năng tán gái
- Chương 55: Lý Thiệu Minh và Lý Phong
- Chương 56: Hạ độc
- Chương 57: Khuê Sói
- Chương 58: Chuẩn bị quà cho bố vợ
- Chương 59: Rất giỏi
- Chương 60: Một mình đánh bại Ưng Trảo Môn
- Chương 61: Tiểu Hổ
- Chương 62: Thành phố cảng biển đổi chủ
- Chương 63: Nhà họ Hiên
- Chương 64: Cậu rất OK
- Chương 65: Ông cụ nhà họ Hiên nổi giận
- Chương 66: Một tỷ
- Chương 67: Lý Thiệu Minh và Lý Phong
- Chương 68: Tôi phải là số một
- Chương 69: Ba món quà
- Chương 70: Món quà thứ ba
- Chương 71: Món quà thứ tư
- Chương 72: Hỏa nhãn kim tinh
- Chương 73: Cô ấy giống tôi
- Chương 74: Bội Bội
- Chương 75: Rắc rối của Lý Phong
- Chương 76: Đoàn Bội Bội tới ăn cơm
- Chương 77: Trong nhà có nhiều phụ nữ
- Chương 78: Trợ lý riêng
- Chương 79: Cô biết mình đang nói chuyện với ai không?
- Chương 80: Tôi sẽ cho các người vinh hoa phú quý
- Chương 81: Tay súng bắn tỉa
- Chương 82: Cuồng Phong
- Chương 83: Lý Thiệu Minh và Cuồng Phong 1
- Chương 84: Lý Thiệu Minh và Cuồng Phong 2
- Chương 85: Lý Thiệu Minh và Cuồng Phong 3
- Chương 86: Phục chưa?
- Chương 87: Em họ đến rồi
- Chương 88: Muốn giết Lý Thiệu Minh
- Chương 89: Trù tính
- Chương 90: Vậy mà lại dám từ chối
- Chương 91: Quá thảm thương
- Chương 92: Chịu không nổi nữa
- Chương 93: Tối mai
- Chương 94: Buổi đấu giá
- Chương 95: Vật báu tuyệt thế
- Chương 96: Nổi trận sóng gió
- Chương 97: Em có khỏe không
- Chương 98: Cuối cùng tao cũng tóm được mày rồi
- Chương 99: Có kịch hay
- Chương 100: Lý Thiệu Minh nổi giận
- Chương 101: Thanh Phong mỉm cười
- Chương 102: Bắt đầu
- Chương 103: Tư Cựu Phú
- Chương 104: Hàn Vũ Triết mua bảo vật
- Chương 105: Hàn Phúc Giả ra tay
- Chương 106: Một tỷ, tôi mua nó
- Chương 107: Hai tỷ
- Chương 108: Cả hội trường khiếp sợ
- Chương 109: Tự mình đa tình
- Chương 110: Từ chối Thanh Phong
- Chương 111: Tôi thích anh ta
- Chương 112: Heo Rừng uống đan dược
- Chương 113: Ông chủ của tôi muốn gặp anh
- Chương 114: Hàn Vũ Triết sợ tè ra quần
- Chương 115: Sớm nắng chiều mưa
- Chương 116: Rắc rối của tập đoàn Nhân Đức
- Chương 117: Mùa xuân sinh trưởng mùa hạ phát triển
- Chương 118: Sự tin tưởng của Vương Nhân Đức
- Chương 119: Chủ tịch bá đạo
- Chương 120: Người đàn ông sợ vợ
- Chương 121: Tâm sự của Hiên Tịnh Vũ
- Chương 122: Mười đại sát thủ
- Chương 123: Tôi biết võ công rồi
- Chương 124: Phong Hỏa Luân vô địch
- Chương 125: Bốn đấu bốn
- Chương 126: Xương Khô không dễ đánh
- Chương 127: Hàn Uy Phong ra tay
- Chương 128: Vương Hổ muốn thách đấu
- Chương 129: Triệu Thế Hy ra oai
- Chương 130: Đây mới là Lý Thiệu Minh thật
- Chương 131: Đường Tuyết Kỳ thách đấu
- Chương 132: Lý Thiệu Minh bật cười
- Chương 133: Một ngón tay xuyên thủng trời đất
- Chương 134: Kiếm được hơn mười tỷ
- Chương 135: Bạn gái mới của Lý Thiệu Minh
- Chương 136: Triệu Thế Hy gây rối
- Chương 137: Hàn Bân bị mất mặt
- Chương 138: Bố tôi là Triệu Hoàng Đế
- Chương 139: Bối rối
- Chương 140: Doanh trại huấn luyện Thiên Lang
- Chương 141: Một đám học sinh tiểu học
- Chương 142: Nhà họ Chu – một trong bốn gia tộc lớn giới võ lâm
- Chương 143: Lôi Tiểu Minh
- Chương 144: Thỉnh cầu của Heo Rừng
- Chương 145: Lôi kéo thành công
- Chương 146: Fans hâm mộ bền lâu
- Chương 147: Nhà họ Hồng có tiền không?
- Chương 148: Lục Kim Đan – gia chủ nhà họ Lục
- Chương 149: Thanh Phong xu nịnh
- Chương 150: Cháu ngoại của Lục Kim Đan
- Chương 151: Lý Thiệu Minh và Hồng Kim Cương
- Chương 152: Hồng Dũng nuốt lời
- Chương 153: Kẻ ác ắt sẽ bị kẻ ác hơn trừng trị
- Chương 154: Cáo mượn oai hùm
- Chương 155: Trừ yêu diệt ma
- Chương 156: Thư thách đấu của Hồng Võ
- Chương 157: Người đồng đội thứ năm
- Chương 158: Chém hắn
- Chương 159: Cậu chủ họ Chu cầu cứu
- Chương 160: Tiêu điểm
- Chương 161: Tôi nói được làm được
- Chương 162: Ai có nhân duyên tốt
- Chương 163: Xem anh diễn kịch
- Chương 164: Tôi có rất nhiều bom
- Chương 165: Lôi Tiểu Minh dũng mãnh
- Chương 166: Có chí thì nên
- Chương 167: Cao thủ Thần Cấp cấp trung
- Chương 168: Lý Phong một tay che trời
- Chương 169: Con trai ngoan
- Chương 170: Làm mẹ đơn thân
- Chương 171: Lý Thiệu Minh trở về
- Chương 172: Tôi là chồng cô ấy
- Chương 173: Dẫn ông đi xem cảnh đẹp
- Chương 174: Bồi thường toàn bộ tài sản
- Chương 175: Đừng đi
- Chương 176: Không sợ vợ à?
- Chương 177: Cô chủ nhà họ Đào
- Chương 178: Là tôi bảo bọn họ
- Chương 179: Lý Thiệu Minh nổi giận
- Chương 180: Dạy dỗ Cửu Văn Long
- Chương 181: Hoàn hảo
- Chương 182: Cửu Văn Long đen đủi
- Chương 183: Anh em hợp sức, thiên hạ vô địch
- Chương 184: Đối lập
- Chương 185: Thực lực của Quỷ Đói
- Chương 186: Hay lắm
- Chương 187: Đồng đội
- Chương 188: Lãnh Thi
- Chương 189: Sống chết cùng nhau
- Chương 190: Chưa chắc
- Chương 191: Cao thủ Thần Cấp cấp cao
- Chương 192: Anh em đồng lòng, chuyển bại thành thắng
- Chương 193: Thanh Phong chưởng
- Chương 194: Giang hồ hiểm ác
- Chương 195: Xích Tiêu
- Chương 196: Tình hình này giải quyết như thế nào
- Chương 197: Xem ai cứu được mày
- Chương 198: Không dễ đánh rồi
- Chương 199: Vợ
- Chương 200: Căn bệnh của Ngụy Vinh Hoa
- Chương 201: Lý Thiệu Minh chữa bệnh
- Chương 202: Thiên tài y học
- Chương 203: Hai trăm năm mươi tỷ
- Chương 204: Người nhà họ Lý
- Chương 205: Sao cô quen được cậu ta
- Chương 206: Anh ta là ân nhân của nhà họ Ngụy chúng tôi
- Chương 207: Bắt đầu báo thù
- Chương 208: Ký ức ở nhà họ Lý
- Chương 209: Trước trận đấu
- Chương 210: Minh chủ
- Chương 211: Cuồng Phong VS Thất Tinh Quyền
- Chương 212: Kế sách của Hồng Võ
- Chương 213: Sự báo thù của phái Thiếu Lâm
- Chương 214: Phái Thiếu Lâm vất vả rồi
- Chương 215: Cuồng Phong phản kích
- Chương 216: Mưa Sao Băng