Sự trả thù ngọt ngào - Chương 120: Nội bộ khủng hoảng
“Sếp, tôi không có ý đó!”, Lưu Việt mỉm cười nói: “Ý của tôi là, anh và chủ tịch Đoàn đều là người có tên tuổi không thiếu tiền tiêu, còn chúng tôi chỉ là những người có thân phận thấp kém mà thôi, vì thế mới cần kiếm thêm một khoản tiền nho nhỏ”.
"Chúng tôi sẽ không cản trở hai người kiếm những khoản tiền lớn, ngược lại chúng tôi sẽ tận lực làm việc, anh nói đúng không?"
Những lời này có lẽ là những lời ngụy biện chính trực nhất mà Nhạc Huy từng nghe kể từ khi khởi nghiệp.
Anh đập bàn, nghiêm nghị nói:
"Lưu Việt, anh bị sa thải, đồng thời anh hãy đợi thư của luật sư đi”.
"Anh có biết anh đã tham lam tiền công ty mấy năm rồi không, bản thân anh tự về kiểm tra đi!”
Lưu Việt giật mình trước sự tức giận đột ngột của Nhạc Huy, hắn vẫn thờ ơ, cười khẩy nói:
"Được rồi, sa thải thì sa thải đi, Lưu Việt tôi dù có đi đâu thì cũng là người có tài năng”.
"Anh nói tôi tham lam tiền bạc, vậy anh có chứng cứ không? Không có chứng cứ thì đừng đổ lên đầu tôi, tôi sẽ không chấp nhận những lời vu khống nào cả”.
Sự việc đột nhiên phát triển theo hướng xấu nhất, điều mà Thạch Vũ Hàng và những người khác không muốn thấy đã xảy ra.
Quả nhiên là sau đó Lưu Việt bắt đầu nói ra những lời quấy động cảm xúc của mọi người, mục đích là để kích động những người khác:
“Mọi người đều nhìn thấy rồi đó, kết cục của tôi chính là bài học cho các người. Tôi đã chăm chỉ làm việc cho tập đoàn Cửu Đỉnh của chúng ta, nhưng đến cuối cùng thì nhận được kết quả như thế này, ông chủ còn muốn kiện tôi ra tòa”.
"Tôi khuyên mọi người nên thay đổi công việc càng sớm càng tốt, đừng để đến lúc đó thì bị đuổi việc và tống vào tù!”
"Lưu Việt tôi đã làm việc ở nơi này nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên tôi gặp một ông chủ vô lương tâm như thế!"
Nghe thấy Lưu Việt nói như vậy, phòng hội nghị bỗng trở nên náo loạn, những giám đốc ở đây đều thầm hoảng loạn.
"Sao có thể như thế được, vậy những gì mà chúng tôi làm cho công ty đều là vô ích sao?”
"Còn muốn tống chúng tôi vào tù, chuyện này thật quá đáng, ai còn muốn làm việc cho một công ty như vậy nữa?”
"Từ chức! Tất cả chúng ta đều từ chức, để xem tập đoàn Cửu Đỉnh này có thể làm gì chúng ta!”
Tất cả bọn họ đều trên cùng một con thuyền, bắt buộc phải đoàn kết thì mới không bị lật thuyền được.
Khi Thạch Vũ Hàng nhìn thấy cảnh này, anh ta lập tức cuống lên, vội vàng khuyên nhủ:
“Chủ tịch Nhạc, không đáng để như vậy, bọn họ thật sự muốn bỏ đi rồi, tập đoàn Cửu Đỉnh của chúng ta sẽ bị tổn thất rất nặng nề!”
Nhạc Huy giơ tay ra hiệu cho Thạch Vũ Hàng ngồi xuống, anh lạnh lùng nhìn lướt qua đám người này, chậm rãi nói:
"Các người đã lên kế hoạch cho việc này từ trước đó rồi đúng không, cho rằng tôi không điều tra được bằng chứng chính xác, sau đó sẽ uy hiếp tôi bằng các từ chức tập thể?”
Lúc này, có người lên tiếng:
"Sếp, đây là anh ép chúng tôi, chúng tôi chỉ có thể nghỉ việc thôi”.
"Chúng tôi đều là những nhân viên ưu tú của công ty, đi đâu cũng có thể kiếm ra tiền để sống. Nếu anh ép buộc chúng tôi nghỉ việc, thì cùng lắm chúng tôi sẽ tìm một công việc mới. Nhưng tập đoàn Cửu Đỉnh thì sao, cùng một lúc mất đi nhiều người trong ban giám đốc như vậy, tôi nghĩ anh cũng biết rõ cái lợi và cái hại của chuyện này”.
"Không phải chúng tôi uy hiếp anh, mà là anh đang ép buộc chúng tôi phải đi!”
Nhạc Huy nghe thấy vậy, cười khẩy và nói:
"Tôi không biết các người lấy đâu ra cái thể diện đã tham ô tiền bạc của tập đoàn, lại còn không biết xấu hổ đứng ở đây mà nói rằng tôi ép các người”.
"Các người thực sự nghĩ rằng tôi không thể tìm ra bằng chứng về chuyện tham ô tiền bạc của các người sao? Tôi nói cho các người biết, cho dù tập đoàn Cửu Đỉnh này có mất hết tất cả ban giám đốc các người thì cũng chẳng có gì to tát cả. Tôi sẽ tống từng người một vào nhà tù, trút hết cơn giận này, tôi không cần tập đoàn Cửu Đỉnh này nữa, thì sao nào?”
Nghe thấy Nhạc Huy nói như vậy, lập tức khiến đám người Lưu Việt sững sờ. Nếu Nhạc Huy thật sự muốn chơi như vậy thì bọn họ thật sự không kham nổi. Nhưng mấu chốt là Nhạc Huy thật sự có thể tìm ra được bằng chứng sao?
"Ông chủ Nhạc, anh đang hù dọa chúng tôi có phải không, anh nói rằng có thể tìm ra được chứng cứ, vậy anh đi tìm đi, tìm đến đây cho chúng tôi xem. Anh đứng đây hù dọa chúng tôi thì có ích gì?”
Lưu Việt giễu cợt nói.
Thạch Vũ Hàng ngồi phịch xuống ghế, đã hoàn toàn tuyệt vọng. Nhạc Huy làm như vậy chính là tiêu diệt tập đoàn Cửu Đỉnh hoàn toàn, tổng giám đốc như anh ta nên giải thích như thế nào với Nhạc Thiên Hùng đây?
Nhạc Huy bình tĩnh nói:
"Tôi thấy từng người các người, trợ lý hay là thư ký ở bên cạnh thì cũng đều là phụ nữ, hơn nữa người này đẹp hơn người kia”.
"Bọn họ có lẽ đều biết các người tham ô tiền bạc đúng không, hoặc là mối quan hệ của các người không đơn thuần chỉ là quan hệ thư ký trợ lý. Nếu như tôi bỏ ra hàng trăm nghìn hay hàng triệu để mua chuộc bọn họ, dùng chức vụ giám đốc để dụ dỗ bọn họ thì các người cảm thấy bọn họ có thể tiếp tục giữ bí mật cho các người không?”
"Nếu không được thì tôi có thể đe dọa dụ dỗ, đầu tiên tôi sẽ tìm bằng chứng tham ô tiền bạc của một vài người trong số các người, sau đó ép đe dọa mấy người này, khiến bọ họ cung cấp thông tin của những người khác. Các người nghĩ bọn họ sẽ chịu ngồi nhà lao một mình, và gánh vác mọi trách nhiệm ư, hay là nói ra thông tin của các người, sau đó thì cầu xin tôi bỏ qua cho bọn họ?”
"Các người hãy suy nghĩ kỹ quan hệ lợi ích và tác hại trong chuyện này trước đi đã, rồi hẵng cùng tôi nói đến quan hệ lợi ích và tác hại của tập đoàn Cửu Đỉnh”.
Nói xong, Nhạc Huy liền nhìn về phía Lưu Việt:
"Việc từ chức lúc này tôi không nhắc đến nữa, tôi thẳng thừng tung danh sách tên của các người ra bên ngoài, nói ra tất cả những việc mà các người đã làm. Các người cảm thấy có công ty lớn nào dám sử dụng những người như vậy không?”
"Những gì các người sẽ phải đối mặt lúc đó chính là thất nghiệp, bởi vì không ai dám thuê những người có nhân phẩm đạo đức đồi bại, lại còn dám đe dọa chính ông chủ của mình. Lưu Việt, đặc biệt là anh!"
Lời nói của Nhạc Huy như một nhát búa nặng nề đập mạnh vào đầu mọi người.
Thậm chí anh còn nói ra những phương pháp mà anh sẽ sử dụng với bọn họ, anh cũng không sợ những người này sẽ có chuẩn bị. Anh biết những điểm yếu của bản chất con người, và anh cũng biết mọi người sẽ phản ứng như thế nào khi đối mặt với tiền bạc.
Thạch Vũ Hàng nhìn thấy cảnh tượng này, nét mặt hơi thay đổi, cũng hơi kinh ngạc nhìn Nhạc Huy.
Lúc này đám người của Lưu Việt lập tức sững sờ, bọn họ không biết phải phản bác Nhạc Huy như thế nào. Phải nói rằng không ai dám phản bác Nhạc Huy nữa, bọn họ chỉ đang nghĩ cách phải đối phó như thế nào với phương pháp kia của Nhạc Huy.
Nhưng suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được kết quả gì, bởi vì bọn họ không có khả năng tài chính, còn Nhạc Huy thì tùy ý vung tay một cái cũng có thể bỏ ra được một vài triệu, là có thể mua chuộc được rất nhiều người rồi.
"Sao không nói nữa? Vừa rồi không phải còn muốn náo loạn lên sao?", Nhạc Huy nhấp một ngụm nước khoáng trên bàn, bình thản nói: "Lát nữa tôi sẽ thông báo cho bộ phận nhân sự và bộ phận pháp chế, trước tiên sẽ dẫn các người đến bộ phận nhân sự để tiến hành chấm dứt hợp đồng lao động, sau đó sẽ đưa các người đến bộ phận pháp chế, những người ở bộ phận pháp chế sẽ phổ biến một số kiến thức pháp luật liên quan”.
Câu nói cuối cùng của Nhạc Huy đã hoàn toàn quét sạch khí thế mạnh mẽ vừa rồi của những người này. Từng người một cúi thấp đầu xuống, vẻ mặt đều tràn ngập lo lắng và bối rối.
“Bảo vệ đâu! Dẫn những người này ra ngoài, nhân tiện giúp tôi gọi điện báo cảnh sát!”
Nhạc Huy nghiêm nghị nói.
Đúng lúc này, đội bảo vệ đã chờ sẵn ngoài cửa xông vào trong.
Khi đám người Lưu Việt nhìn thấy vậy, sắc mặt của bọn họ thay đổi dữ dội, tất cả đều tỏ thái độ hòa hoãn:
"Chủ tịch Nhạc! Chỉ tịch Nhạc chúng tôi đều biết sai rồi, anh đừng làm như vậy!”
"Tổng giám đốc Thạch, xin anh hãy cầu xin tha thứ giúp chúng tôi, đừng gọi cảnh sát! Chúng tôi sai rồi! Chúng tôi biết sai rồi!”
Vừa nãy vẫn còn kêu gọi từ chức tập thể, bây giờ đã thay đổi sắc mặt, đồng loạt cầu xin Nhạc Huy tha thứ.
Thạch Vũ Hàng nhìn thấy Nhạc Huy và Đoàn Thiên Hành vẫn bình tĩnh như cũ, cuối cùng cũng hiểu những gì mà Đoàn Thiên Hành đã nói lúc trước khi ở trên xe, Nhạc Huy thật sự có biện pháp khống chế được những kẻ này.
Anh ta bắt đầu khâm phục Nhạc Huy, chỉ trong vài giờ đồng hồ, Nhạc Huy đã giải quyết xong vấn đề khó khăn mà anh ta vẫn luôn vướng mắc.
"Cầu xin tha thứ? Các người còn mặt mũi xin tôi giúp các người! Không phải vừa nãy các người còn rất hung dữ náo loạn sao?”
Thạch Vũ Hàng mạnh mẽ đứng lên, tức giận chỉ vào đám người Lưu Việt và nói:
"Bản thân mình làm sai, thì tự đi mà gánh vác! Còn dám uy hiếp cả hai vị chủ tịch, các người có phải là đã ăn phải tim gấu gan báo rồi hay không?”
Đám người Lưu Việt lập tức gào khóc kêu bố kêu mẹ.
Nhạc Huy biết những người thuộc ban giám đốc của tập đoàn Cửu Đỉnh đều là những người trẻ tuổi, những người trẻ tuổi này chưa từng trải những trường hợp khó khăn như vậy, chưa từng trải qua sóng gió bão lớn. Chỉ nghĩ đến việc phải ngồi tù thôi thì đều đã hoảng sợ.
Lúc này có một vài người đã quỳ xuống van xin lòng tha thứ, cố gắng cầu xin Nhạc Huy đừng gọi cảnh sát.
Nhạc Huy nhìn bọn họ, cười khẩy nói:
"Các người là những người ưu tú, đều là những người có năng lực, cúi thấp đầu cầu xin tôi như vậy có thích hợp không?”
Đám người Lưu Việt liên tục cúi thấp, vội vàng gật đầu và nói:
"Thích hợp, thích hợp! Là chúng tôi sai, đám người chúng tôi tham lam tiền bạc, không là cái thá gì hết!"
"Chủ tịch Nhạc, anh là người rộng lượng tử tế, xin anh hãy cho chúng tôi một cơ hội. Sau này chúng tôi sẽ không dám làm vậy nữa, nhất định sẽ chăm chỉ làm việc, đảm bảo mọi khoản tiền đầu ra đầu vào của công ty đều rõ ràng, sẽ không thiếu một đồng nào cả!”
Nhạc Huy cúi đầu, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Hành động này của anh khiến cho đám người Lưu Việt cho rằng Nhạc Huy chắc chắn là đang suy nghĩ có nên báo cảnh sát hay không. Mấy chục giây ngắn ngủi này, dường như bọn họ đã trôi qua cả một thế kỷ, tất cả mọi người đều lo lắng thấp thỏm, ruột gan rối bời.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Nhạc Huy cũng ngẩng đầu lên, bĩnh thản mỉm cười:
"Đều đứng dậy cả đi, dù sao thì các người cũng đã từng có công lao, tôi cũng không thể quá tàn nhẫn tống các người vào tù được. Các người vẫn còn trẻ tuổi, tôi tống các người vào tù, đó chẳng phải là hủy hoại cuộc đời của các người sao, các người nói có đúng không?”
Mọi người gật đầu nói:
"Đúng, đúng, đúng! Chủ tịch Nhạc nhân hậu tốt bụng, lần này anh bỏ qua cho chúng tôi, sau này chúng tôi nhất định sẽ cố gắng vì tập đoàn Cửu Đỉnh! Sẽ cố gắng cống hiến cả đời cho đến lúc chết!”
Nhạc Huy gật đầu nói:
"Hãy nhớ những gì mà các người đã nói hôm nay!"
"Các người trung thành, đương nhiên tôi sẽ không đối xử tệ với các người!”
"Nếu các người còn dám giở trò thêm lần nữa, thì tôi nhất định sẽ không khách sáo nữa đâu!”
Sự trả thù ngọt ngào
Truyện liên quan
Một ngày hoàn mỹ
Ngân Thương8 tháng trước
Rể sang đến nhà
Cố Tiểu Tam5 tháng trước
Kiều Nữ Lâm gia
Chương 141 - T/g: Xuân Ôn Nhất Tiếu5 tháng trước
Cửu Dương Binh Vương
Thủy Ca5 tháng trước
Lăng Thiên Chiến Thần
Hàm Tiếu4 tháng trước
Ly Hôn Công Lược Chỉ Nam
Chương 63 - T/g: Da Thanh Oa5 tháng trước
Cận vệ của người đẹp
Bảo Tú4 tháng trước
Nợ Âm Khó Thoát
Chương 383 - T/g: Ngũ Đẩu Mễ5 tháng trước
Sự trả thù ngọt ngào×
- Chương 1: Ông đây không làm nữa
- Chương 2: Nhà họ Liễu không xứng bước vào đây
- Chương 3: Ly hôn
- Chương 4: Liễu Tử Thần bị đánh
- Chương 5: Nhà họ Liễu sắp suy tàn
- Chương 6: Hàn Tiểu Thi tỏ tình
- Chương 7: Sỉ nhục nhà họ Liễu
- Chương 8: Đóng băng hoạt động nhà họ Liễu
- Chương 9: Bảo Liễu Nhược Hà qua đêm cùng Đoàn Thiên Hành
- Chương 10: Gặp Đoàn Thiên Hành
- Chương 11: Sao cô lại hèn đến vậy
- Chương 12: Đây là báo ứng của nhà họ Liễu
- Chương 13: Thời hạn hai năm
- Chương 14: Bố mẹ Nhạc Huy đến Sở Châu
- Chương 15: Đối tượng xem mắt của Liễu Nhược Hà
- Chương 16: Cậu khiến anh ấy tuyệt vọng!
- Chương 17: Vợ con đối xử với con rất tốt
- Chương 18: Chúng tôi phải nhường tầng ba
- Chương 19: Đuổi khách
- Chương 20: Cậu chủ nhà họ Nhạc
- Chương 21: Con là con trai của Nhạc Thiên Hùng!
- Chương 22: Sức mạnh thực sự
- Chương 23: Trần Ngọc Đình kinh ngạc
- Chương 24: Mưu đồ của Tào Tâm Di
- Chương 25: Tôi là thanh kiếm sắc bén nhất
- Chương 26: Gặp Vu Tiểu Tuệ và Vương Thục Phân
- Chương 27: Ai dám bước lên trước một bước
- Chương 28: Nhạc Huy bám váy phú bà giàu có
- Chương 29: Tôi nghe nói con bé từng ly hôn
- Chương 30: Tôi hận anh
- Chương 31: Cậu không thể ở bên Lý Hạo Dương được!
- Chương 32: Trần Ngọc Đình lanh trí
- Chương 33: Liễu Hồng Thanh đến
- Chương 34: Nội gián của tập đoàn Huy Hành
- Chương 35: Trần Lỗi hống hách
- Chương 36: Trí khôn của Nhạc Huy
- Chương 37: Chào chủ tịch Nhạc
- Chương 38: Các ông nợ tôi một ân tình
- Chương 39: Cô ấy vẫn còn tình cảm với anh
- Chương 40: Sự thất thường của Trần Ngọc Đình
- Chương 41: Ai cho cậu tự ý làm vậy
- Chương 42: Có quý nhân đang giúp cô
- Chương 43: Nhạc Huy là vị quý nhân đó sao?
- Chương 44: Chúng ta chia tay đi
- Chương 45: Bộ mặt thật của Lý Hạo Dương
- Chương 46: Thứ bảy tuần này sẽ kết hôn
- Chương 47: Mưu tính của Trần Ngọc Đình
- Chương 48: Liễu Nhược Hà muốn kết hôn
- Chương 49: Uống say!
- Chương 50: Đừng nghĩ tới cậu ấy nữa
- Chương 51: Em thích anh
- Chương 52: Nhạc Huy vô cùng căm phẫn
- Chương 53: Bạn trai của Trần Ngọc Đình
- Chương 54: Cô ấy không đồng ý
- Chương 55: Mục tiêu công kích
- Chương 56: Ai dám động vào đại ca của tôi
- Chương 57: Tôi mới là ông chủ của tập đoàn Huy Hành
- Chương 58: Những người từng ức hiếp cô ấy đều phải quỳ
- Chương 59: Sự bá đạo của Nhạc Huy
- Chương 60: Nguyên nhân năm đó anh ở rể
- Chương 61: Cuộc điện thoại của Trần Ngọc Đình
- Chương 62: Nhà họ Liễu nội chiến
- Chương 63: Lời thỉnh cầu từ Liễu Phong
- Chương 64: Chú là người nên bảo vệ cô ấy nhất
- Chương 65: Liễu Hồng Thanh phải chết!
- Chương 66: Tôi không phải đồ vô dụng!
- Chương 67: Bắt cóc Liễu Hồng Thanh
- Chương 68: Nhạc Huy nham hiểm
- Chương 69: Người quay video
- Chương 70: Giữ Liễu Nhược Hà ở lại
- Chương 71: Người đó có địa vị rất cao
- Chương 72: Đến nhà Trần Ngọc Đình
- Chương 73: Em không muốn rời xa anh
- Chương 74: Tình chị em cây khế
- Chương 75: Gửi đoạn video cho Liễu Nhược Hà
- Chương 76: Liễu Nhược Hà suy sụp
- Chương 77: Vậy mà hai người họ đã ở bên nhau rồi
- Chương 78: Không thể trốn tránh
- Chương 79: Cấp cứu
- Chương 80: Có khả năng Nhạc Huy không tỉnh lại
- Chương 81: Hàn Tiểu Thi si tình
- Chương 82:Tào Tâm Di là người gửi video
- Chương 83: Loại đàn bà không biết xấu hổ
- Chương 84: Hàn Tiểu Thi phải đi rồi
- Chương 85: Nhạc Thiên Hùng qua đời
- Chương 86: Sau khi Nhạc Huy tỉnh dậy
- Chương 87: Nhạc Huy, cậu là đồ bất hiếu!
- Chương 88: Chọn gia chủ kế nhiệm
- Chương 89: Cuộc họp bên ngoài nhà tang lễ
- Chương 90: Vệ sĩ Kỳ Vạn Sơn của nhà họ Nhạc
- Chương 91: Nhạc Huy thất bại trong cuộc bầu chọn
- Chương 92: Nhạc Đức tạo phản
- Chương 93: Gươm súng sẳn sàng
- Chương 94: Nhạc Huy bị đuổi khỏi nhà họ Nhạc
- Chương 95: Sự khiêu khích của ba gia tộc lớn
- Chương 96: Chia nhỏ nhà họ Nhạc
- Chương 97: Tình huống đảo ngược bất ngờ
- Chương 98: Nhạc Thiên Hùng nổi giận
- Chương 99: Kế hoạch hoàn hảo của Nhạc Huy
- Chương 100: Nhà họ Nhạc không thể bị lay động
- Chương 101: Cầu xin tha thứ
- Chương 102: Đều đang diễn kịch
- Chương 103: Đóng giả làm bạn trai
- Chương 104: Nhân vật nhỏ bé mà thôi
- Chương 62: Vô cớ khiêu khích
- Chương 63: Tôi cho anh tiền, hãy rời xa An Nhã
- Chương 107: Cậu chủ nhà họ Nhạc
- Chương 108: Sao cậu chủ có thể là đồ rác rưởi chứ
- Chương 109: Đây mới là cậu Thôi
- Chương 110: An Nhã hôn Nhạc Huy
- Chương 111: Bị dẫn đi
- Chương 112: Đừng để tôi xem thường anh
- Chương 113: Chuẩn bị về Sở Châu
- Chương 114: Trần Ngọc Đình rời đi
- Chương 115: Liễu Phong phất lên
- Chương 116: Trần Ngọc Đình mang thai rồi
- Chương 117: Lên đường đến thành phố Thiên Hải
- Chương 118: Tập đoàn Cửu Đỉnh
- Chương 119: Nghỉ việc tập thể
- Chương 120: Nội bộ khủng hoảng
- Chương 121: Công ty cắt giảm nhân sự
- Chương 122: Hạ Chi Dao
- Chương 123: Sa thải
- Chương 124: Hạ Chi Dao được thăng chức
- Chương 125: Anh thất tình à
- Chương 126: Trần Ngọc Đình bị lừa
- Chương 127: Tin tức về Trần Ngọc Đình
- Chương 128: Tôi chỉ là một lập trình viên
- Chương 129: Tôn Minh Vũ
- Chương 130: Buổi bán đấu giá
- Chương 131: Đụng xe
- Chương 132: Cô là bạn gái của anh ấy sao?
- Chương 133: Buổi bán đấu giá bắt đầu
- Chương 134: Sự giúp đỡ của Nhạc Huy
- Chương 135: Lượt đấu giá cuối cùng
- Chương 136: Tôi muốn anh ta phải chết
- Chương 137: Bốn mươi triệu này không cần trả lại đâu
- Chương 138: Gặp Hạ Chi Dao
- Chương 139: Ngày giỗ của Thành Bạch Vạn
- Chương 140: Kế hoạch của Nhạc Huy
- Chương 141: Bị đánh tráo
- Chương 142: Cùng đến chỗ chết
- Chương 143: Lời đe dọa của Thái Quân
- Chương 144: Tiệc sinh nhật của Hạ Chi Dao
- Chương 145: Lưu Văn Hạo
- Chương 146: Bữa tiệc sinh nhật chưa từng có
- Chương 147: Đây là em gái tôi
- Chương 148: Giống hệt công chúa
- Chương 149: Lưu Văn Hạo mất mặt
- Chương 150: Không mặc quần áo
- Chương 151: Em sẽ tìm cùng anh
- Chương 152: Tiếp nhận thẩm vấn
- Chương 153: Hi vọng cảnh sát có thể tìm ra hung thủ
- Chương 154: Có tin tức của Trần Ngọc Đình rồi
- Chương 155: Treo thưởng mười triệu tệ
- Chương 156: Tìm được kẻ lừa gạt
- Chương 157: Hẹn gặp Trần Ngọc Đình
- Chương 158: Sự khủng bố của Nhạc Huy
- Chương 159: Cứ để hắn đi kiện tôi
- Chương 160: Em thấy bạn gái của anh rồi
- Chương 161: Tai nạn
- Chương 162: Gặp lại Thôi Chí Minh
- Chương 163: Nhạc Huy bị đánh
- Chương 164: Thế lực nhà họ Tiêu
- Chương 165: Bác đảm bảo sẽ khiến tập đoàn Cửu Đỉnh phá sản
- Chương 166: Đi bắt Nhạc Huy
- Chương 167: Nhạc Huy bị bắt đi rồi
- Chương 168: Chiếc điện thoại thứ hai
- Chương 169: Xương của thằng ranh này khá cứng
- Chương 170: Tay súng bắn tỉa
- Chương 171: Kỳ Phi
- Chương 172: Bắt Tào Lão Tam
- Chương 173: Cậu ấy là cậu chủ nhà họ Nhạc
- Chương 174: Thích khách đỉnh cao
- Chương 175: Gián điệp nằm vùng
- Chương 176: Tôn Minh Vũ tỏ tình
- Chương 177: Trong tim tôi chỉ có một người
- Chương 178: Nhiệm vụ: ám sát Nhạc Huy
- Chương 179: Tay súng bắn tỉa xuất hiện
- Chương 180: Đội trưởng Châu là kẻ phản bội
- Chương 181: Mẩu tin nhắn trong điện thoại
- Chương 182: Tung tích của tay súng bắn tỉa
- Chương 183: Trận chiến trên sân thượng
- Chương 184: Thân phận của người đó
- Chương 185: Kim Võ bị chôn sống
- Chương 186: Tôi không phải họ Diệp, tôi họ Nhạc
- Chương 187: Vận chuyển
- Chương 188: Kế hoạch trong kế hoạch
- Chương 189: Lý Phong Hoa bị chơi xấu
- Chương 190: Tiêu Vân Long tuyệt vọng
- Chương 191: Tôi làm chứng cho cậu ấy
- Chương 192: Bọn mày là đồng bọn
- Chương 193: Ông không chơi nổi sao?
- Chương 194: Nhà họ Thôi có thể giúp
- Chương 195: Lôi kéo Lý Phong Hoa
- Chương 196: Gặp lại Trần Ngọc Đình
- Chương 197: Không giữ được đứa bé
- Chương 198: Tôi muốn hắn phải đền mạng
- Chương 199: Thôi Chí Minh về thủ đô
- Chương 200: Tôi chính là cậu chủ
- Chương 201: Gạch tên nhà họ Thôi
- Chương 202: Xa cách
- Chương 203: Lý Phong Hoa kinh ngạc
- Chương 204: Hiệp hội kinh doanh Huy Hành
- Chương 205: Ý đồ của Nhạc Huy
- Chương 206: Trần Ngọc Đình thay lòng
- Chương 207: Để bọn họ đi
- Chương 208: Hạ Chi Dao bị đuổi đi
- Chương 209: Dần hoảng sợ
- Chương 210: Tôn Minh Vũ nổi giận
- Chương 211: Cuộc nói chuyện giữa Tôn Minh Vũ và Nhạc Huy
- Chương 212: Về nhà với anh đi
- Chương 213: Nhà người ta ai cũng muốn đoàn tụ
- Chương 214: Tình hình gần đây của nhà họ Liễu
- Chương 215: Sao xứng với anh ấy