Tôi là thầy khai quang - Chương 136: Ông là cái thá gì!
Tôi đen mặt, không nói gì.
“Sáu bốn?”, Trần Kế Tần chịu nhượng bộ.
Tôi còn chưa kịp nói gì thì Trần Kế Tần đã nói tiếp: “Bảy ba?”
“Tám hai, đại ca, tám hai có được không?”
“Ván cược này là tôi đề xuất mà, anh ăn được thịt thì cũng phải cho đàn em có tí nước canh chứ”.
“Đầu năm ngoái tôi đi vay nặng lãi, đến giờ còn chưa trả xong đây này”.
Tôi cười đáp: “Đùa anh thôi, chúng ta là anh em mà, chia năm năm!”
Sau này còn nhiều cơ hội kiếm tiền, nên cứ chia mỗi người một nửa, để thuần phục Trần Kế Tần. Cho anh ta chút ngon ngọt, sau này anh ta sẽ càng trung thành với tôi hơn.
Hơn nữa tôi lấy mấy chục nghìn tệ cũng chưa dùng vào việc gì. Còn Trần Kế Tần nói là phải đi vay nặng lãi, chắc chắn là cần dùng tiền gấp.
“Thật hả?”, Trần Kế Tần không tin nổi, hỏi lại: “Anh không đùa tôi đấy chứ?”
Tôi cười đáp: “Tất nhiên là tôi nói thật”.
“Không được đổi ý đâu đấy”, Trần Kế Tần cực kỳ hưng phấn, suýt nữa thì chạy lại ôm hôn tôi một cái.
Đúng lúc này, viện trưởng Lưu bước ra, nói: “Sơn Thành, mẹ tôi gọi cậu vào”.
Tôi và Trần Kế Tần cùng nhau vào trong phòng.
Tinh thần bà cụ vô cùng minh mẫn, mặt đang nghiêm lại, không hề giống người đang bị bệnh, còn giáo sư Vương đang khám cho bà.
“Tại sao lại thế này! Sao có thể chứ!”, giáo sư Vương cầm máy đo huyết áp trong tay, cảm thấy vô cùng hoảng hốt.
Bà cụ nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không có bệnh gì hết, Sơn Thành mát xa cho tôi một lát là khỏi ngay”.
“Bây giờ tôi đang rất thoải mái”.
“Mát xa? Chỉ mát xa thôi sao?”, giáo sư Vương nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ đầy kinh ngạc, hỏi tiếp: “Trương Sơn Thành, cậu đã dùng cách nào để chữa bệnh cho dì Lưu?”
Sao tôi nói cho ông biết được!
“Mát xa”, tôi đáp nhanh gọn: “Thì cứ mát xa một lúc là bà cụ khoẻ lại rồi”.
“Vớ vẩn”, giáo sư Vương vô cùng phẫn nộ, nói: “Cậu nói thật đi, rốt cuộc cậu đã dùng cách gì?”
“Dì Lưu bị xuất huyết não đấy! Lúc nãy đã gần hấp hối rồi, không thể nào chữa khỏi được! Sao đột nhiên lại khoẻ lại được?”
“Đây là chuyện không thể thực hiện được!”
Tôi không trả lời ông ta, sắc mặt bà cụ sa sầm, nói: “Giáo sư Vương! Ông đến để khám cho tôi, tôi vô cùng biết ơn, nhưng sao ông có thể nói tôi sắp chết chứ?”
“Ông đang trù ẻo tôi đấy à!”
Giáo sư Vương vội vã nói: “Dì Lưu, tôi không hề có ý đó, tôi...”
Chủ tịch thị trấn cắt ngang lời của giáo sư Vương, nói: “Giáo sư Vương, lần này đã làm phiền ông rồi. Nhưng làm mẹ tôi nổi giận không tốt, mời ông ra ngoài trước”.
Tôi nói: “Giáo sư Vương, bây giờ ông đã biết thế nào là lang băm chưa?”
“Lúc nãy ông nhục mạ tôi, mắng tôi chẳng ra cái gì, ha ha...”
“Bây giờ ông biết ai mới chẳng ra cái thá gì rồi chứ!”
Tôi thắng rồi, tất nhiên tôi sẽ phải lấy lại danh dự cho mình, tôi đâu thể nhẫn nhịn cho người ta chửi mình được!
Tôi cứ thích làm ầm lên thế đấy, có thù thì phải báo.
Sắc mặt giáo sư Vương lúc xanh lúc trắng, gằn giọng nói: “Trương Sơn Thành, tôi không tin cậu chữa được bệnh xuất huyết não, nhất định... Nhất định là tôi đã chẩn đoán sai”.
“Cậu chẳng có bản lĩnh quái gì cả!”
Chẩn đoán sai? Ông đang tìm cớ đấy à? Định vẽ đường lui cho mình à?
Trần Kế Tần châm chọc: “Ông là chuyên gia cơ mà? Ba học vị tiến sĩ cơ mà? Sao còn chẩn đoán sai thế?”
“Đúng là nực cười!”
“Các cậu!”, giáo sư Vương tức đến sắp ho ra máu, ông ta là giáo sư, là chuyên gia của bệnh viện nhân dân, ai cũng phải kính cẩn với ông ta.
Có bao giờ ông ta phải chịu sự sỉ nhục đến mức này đâu.
Nhưng hôm nay ông ta lại thua, thua hoàn toàn!
Hơn nữa ông ta không thua bởi một chuyên gia nào khác, mà thua bởi một bác sĩ quèn ở nông thôn.
Ông ta bị một bác sĩ quèn ngồi lên đầu!
Nếu việc này bị truyền ra ngoài thì ông ta không thể làm việc trong giới y học này nữa.
“Nhất định là tôi chẩn đoán sai nên dì Lưu mới tỉnh lại được. Sức khoẻ của người già lên xuống thất thường, hơn nữa đây không phải bệnh viện, chỉ có thể đưa ra chẩn đoán sơ bộ, thế nên các cậu mới được lợi”.
“Nếu dì Lưu bị xuất huyết não thật thì dù có là thần y cũng không cứu nổi!”
Giáo sư Vương thật sự cho rằng ông ta đã chẩn đoán sai, vì ông ta không tin được mát xa có thể chữa xuất huyết não. Mà e là chẳng ai tin điều này cả, người ta chỉ nghĩ là nói vớ vẩn.
Thực ra không phải do mát xa, nhưng tất nhiên tôi không thể nói cách chữa bệnh của mình ra được rồi.
Đúng lúc này, viện trưởng Lưu lên tiếng: “Trước đây Sơn Thành cũng chỉ cần một tiếng để chữa khỏi cho một bệnh nhân u xơ tử cung, cậu ấy chỉ cần châm cứu cho người bệnh là xong”.
“Châm cứu chữa u xơ, mát xa chữa xuất huyết não, có vấn đề gì không?”
“Tôi cũng làm nghề y mấy chục năm rồi, mặc dù không có học vị tiến sĩ nào, nhưng tôi tin chính Sơn Thành đã chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi”.
“Giáo sư Vương, làm người thì nên khiêm tốn một chút”.
Viện trưởng Lưu có lòng tốt khuyên nhủ giáo sư Vương, nhưng trong hoàn cảnh này, giáo sư Vương chỉ cảm thấy đó là lời trào phúng.
“Các người...”, giáo sư Vương tức đến mức nghiến răng ken két, nói: “Các người... Các người hùa nhau!”
“Các người cứ đợi đó!”
Giáo sư Vương đã mất sạch thể diện, không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa, nói xong ông ta bỏ đi ngay.
Còn Trần Kế Tần vô cùng huênh hoang, đứng chắn trước mặt giáo sư Vương mà nói: “Ông còn nợ tôi một trăm nghìn tệ đấy, đưa ra đây”.
“Đưa tiền đây rồi mới được đi”.
Mặt giáo sư Vương đen sì, nói: “Mấy ngày nữa tôi sẽ đưa tiền cho cậu, bây giờ tôi không đem theo tiền!”
Trần Kế Tần chặn ngay phía trước, không cho giáo sư Vương đi, nói: “Ông là chuyên gia, là giáo sư, là người có ba học vị tiến sĩ, chắc sẽ không quỵt nợ đâu nhỉ?”
“Hay là... Ông nghèo đến mức không có nổi một trăm nghìn?”
“Ông đây nói cho ông biết, nếu hôm nay ông không nôn tiền ra thì đừng hòng rời khỏi đây!”
Trần Kế Tần nắm chặt hai tay, làm ra vẻ hung hăng.
Chủ tịch thị trấn vội vàng chạy đến, nói: “Được rồi, Trần Kế Tần, đừng có ép người quá đáng”.
Trần Kế Tần vẫn phải nể mặt chủ tịch thị trấn.
Chủ tịch thị trấn nói với giáo sư Vương: “Rất xin lỗi ông về việc ngày hôm nay”.
“Ông Vương, ông cứ đưa tiền cho cậu ta. Còn việc ngày hôm nay, khi nào có thời gian chúng ta sẽ ngồi xuống nói chuyện tử tế”.
Giáo sư Vương mặt hầm hầm, gắt lên: “Không cần nói gì nữa!”
“Tôi đây thiếu gì tiền!”
“Ông Lưu, sau này đừng tìm tôi nữa, quan hệ của chúng ta chấm dứt tại đây thôi!”
“Người nhà họ Lưu, đám bạn nhà họ Lưu, tôi không dám dây vào!”
Mặt chủ tịch thị trấn cũng không vui vẻ gì, nói: “Ông Vương, ông đừng giận, không ai có ác ý cả”.
Chuyện hôm nay đã khiến giáo sư Vương mất sạch thể diện, bây giờ chủ tịch thị trấn nói gì cũng vô ích.
Họ không thể ngờ được chuyện lại đến bước đường này.
Giáo sư Vương chuyển qua Zalo cho Trần Kế Tần một trăm nghìn, sau đó bực bội ra về.
Trong sân có một chiếc xe Mazda, là xe của giáo sư Vương.
Sau khi giáo sư Vương ra về, mặt chủ tịch thị trấn đầy bất lực, nói với tôi: “Sơn Thành, giáo sư Vương vẫn có tiếng nói nhất định trong giới y học. Hôm nay cậu đắc tội với ông ta là hành động không sáng suốt”.
Ông ta đang quan tâm tôi? Tôi cần chắc?
Tôi lạnh lùng đáp lời: “Một giáo sư Vương cỏn con thôi mà. Thưa ông chủ tịch thị trấn, ông nghĩ tôi sợ ông ta à?”
Tôi là thầy khai quang
Truyện liên quan
Y võ song toàn
Dạ Nhiên4 tháng trước
Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần
Chương 130 - T/g: Bỉ Ngạn Vong Xuyên5 tháng trước
Xuyên Thành Mỹ Nhân Bệnh - Em Gái Của Vai Ác
Chương 29 - T/g: Vụ Hạ Tùng5 tháng trước
Độc Mẹ Quỷ Bảo
Chương 227 - T/g: Lâm Uyên Mộ Ngư5 tháng trước
Long Vệ siêu đẳng
Lão Kim Mao8 tháng trước
Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ
Chương 107 - T/g: Trường Sinh Thiên Diệp5 tháng trước
Vũ Trụ Huyền Kỳ
Chương 170 - T/g: Nhất Niệm Thiên Cổ5 tháng trước
Tôi là thầy khai quang×
- Chương 1: Cô dâu
- Chương 2: Quá thất bại
- Chương 3: Cái chết của chú rể
- Chương 4: Rơi xuống vách núi
- Chương 5: Giao ước
- Chương 6: Trên núi
- Chương 7: Thùng nước
- Chương 8: Phát sóng trực tiếp
- Chương 9: Giống một kẻ điên
- Chương 10: Ý đồ khác của Sở Tuyết Tương
- Chương 11: Sắc mặt
- Chương 12: Hai con yêu tinh
- Chương 13: Đùa lại thành thật
- Chương 14: Hiểu lầm
- Chương 15: Ủ mưu
- Chương 16: Ý đồ khác
- Chương 17: Trong xe
- Chương 18: Tuyệt vời
- Chương 19: Chó đánh hơi
- Chương 20: Tác dụng phụ quá lớn
- Chương 21: Bãi ngô
- Chương 22: Ý tốt của trưởng thôn
- Chương 23: Bữa tối thịnh soạn
- Chương 24: Lần đầu mát xa
- Chương 25: Vương Đào Hoa
- Chương 26: Bí mật của phụ nữ
- Chương 27: Trò đùa quái đản
- Chương 28: Lấy đồ
- Chương 29: Phản kích
- Chương 30: Ở cùng nhau
- Chương 31: Kể chuyện ma
- Chương 32: Thăm dò
- Chương 33: Chị Văn Nhã
- Chương 34: Đề nghị của ông trưởng thôn
- Chương 35: Đến nhà chị ấy
- Chương 36: Lần thứ hai xoa bóp
- Chương 37: Uy hiếp
- Chương 38: Trong suy nghĩ
- Chương 39: Điện thoại di động
- Chương 40: Tranh giành
- Chương 41: Tay nghề giỏi
- Chương 42: Mỹ nữ dưới hồ nước
- Chương 43: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 44: Triệu Linh Nhi
- Chương 45: Tìm tới tận nơi
- Chương 46: Khám bệnh cho Lý Phương
- Chương 47: Phát hiện mới
- Chương 48: Ngứa
- Chương 49: Run rẩy
- Chương 50: Ngọc Liên thổ lộ
- Chương 51: Bệnh nhân không ngờ tới
- Chương 52: Anh phải chinh phục
- Chương 53: Uy hiếp
- Chương 54: Yêu cầu của Viên Khắc Lương
- Chương 55: Hình như tớ ướt rồi
- Chương 56: Hai người đẹp trúng chiêu
- Chương 57: Thuốc phát tác dụng
- Chương 58: Đói khát
- Chương 59: Mớm thuốc
- Chương 60: Dân làng nổi giận
- Chương 61: Tỏ tình thêm lần nữa
- Chương 62: Tình nhân của trưởng thôn
- Chương 63: Lần đầu tiên Lâm Ngọc Lam đối xử với tôi như vậy
- Chương 64: Dạy học tại hiện trường
- Chương 65: Cướp bát cơm
- Chương 66: Lâm Ngọc Lam gặp nguy hiểm
- Chương 67: Chuốc thuốc
- Chương 68: Đến nhà hỏi tội
- Chương 69: So tài
- Chương 70: Không ai nhường ai
- Chương 72: Không ngừng đối đầu
- Chương 72: Cắn trả
- Chương 73: Chèn ép
- Chương 74: Cởi quần
- Chương 75: Châm cứu
- Chương 76: Tôi thích chị
- Chương 77: Hợp tác với viện trưởng
- Chương 78: Nửa đêm trèo lên giường
- Chương 79: Linh hồn lực
- Chương 80: Kỹ năng mới
- Chương 81: Mua chuộc
- Chương 82: Cái chết của Viên Khắc Lương
- Chương 83: Cảnh sát tới
- Chương 84: Sự việc còn uẩn khúc (phần 1)
- Chương 85: Sự việc còn uẩn khúc (Phần 2)
- Chương 86: Đại hội toàn thôn
- Chương 87: Đuổi tôi ra khỏi thôn
- Chương 88: Thầy khai quang mới
- Chương 89: Người phụ nữ số khổ
- Chương 90: Bỏ trốn
- Chương 91: Chuyện bất ngờ
- Chương ̣92: Chị Văn Nhã giúp đỡ
- Chương 93: Ép vào đường cùng
- Chương 94: Mua điện thoại
- Chương 95: Người tài giấu mặt
- Chương 96: Lưu Thiến
- Chương 97: Thằng nhà quê
- Chương 98: Xung đột
- Chương 99: Xảy ra chuyện
- Chương 100: Con trai người giàu nhất
- Chương 101: Bị chặn giữa đường
- Chương 102: Về thôn
- Chương 103: Bản thoả thuận
- Chương 104: Ngôi nhà bị phá hủy
- Chương 105: Xung đột gia tăng
- Chương 106: Đàm phán
- Chương 107: Thỏa hiệp
- Chương 108: Âm mưu đáng sợ
- Chương 109: Hạ táng
- Chương 110: Không có xác
- Chương 111: Quấn lấy nhau
- Chương 112: Bắt gian tại giường
- Chương 113: Uy hiếp
- Chương 114: Thu phục
- Chương 115: Nhận đàn em
- Chương 116: Lôi kéo bỏ phiếu
- Chương 117: Mất hết tính người
- Chương 118: Thầy khai quang mới
- Chương 119: Mù hai mắt
- Chương 120: Vạch trần
- Chương 121: Lớn chuyện rồi
- Chương 122: Bãi nhiệm trưởng thôn
- Chương 123: Tôi muốn làm trưởng thôn
- Chương 124: Uy hiếp
- Chương 125: Cái chết của ông trưởng thôn cũ
- Chương 126: Bị bắt
- Chương 127: Tai nạn xe
- Chương 128: Cứu người
- Chương 129: Cục trưởng cục cảnh sát
- Chương 130: Trúng độc
- Chương 131: Bằng chứng xác thực
- Chương 132: Trị bệnh
- Chương 133: Tranh luận không ngừng
- Chương 134: Đánh cược
- Chương 135: Xuất huyết não
- Chương 136: Ông là cái thá gì!
- Chương 137: Tranh cãi
- Chương 138: Đính hôn với tôi?
- Chương 139: Uống rượu
- Chương 140: Uống rượu xong thuê phòng
- Chương 141: Say rượu làm bừa
- Chương 142: Anh là người đàn ông của tôi
- Chuowng 143: Nhận đàn em
- Chương 144: Vay nợ, trả tiền
- Chương 145: Kho hàng phía Tây thị trấn
- Chương 146: Đánh cho tàn phế
- Chương 147: Cảnh cáo
- Chương 148: Ám sát
- Chương 149: Bị thương nặng
- Chương 150: Bí mật của Triệu Linh Nhi
- Chương 151: Ngủ chung giường
- Chương 152: Từ chối
- Chương 153: Không thể chạm vào đàn ông
- Chương 154: Điều tra kỹ càng
- Chương 155: Bằng chứng
- Chương 156: Chuẩn bị bắt người
- Chương 157: Tụ họp
- Chương 158: Lời nói khách sáo
- Chương 159: Bỏ thuốc
- Chương 160: Lưới trời lồng lộng
- Chương 161: Trừng phạt đúng tội
- Chương 162: Chuyển nhà
- Chương 163: Cạnh tranh cán bộ thôn
- Chương 164: Lưu Đại Bảo
- Chương 165: Giới hạn
- Chương 166: Tranh cãi không ngừng
- Chương 167: Càng ngày càng ác liệt
- Chương 168: Ép tới đường cùng
- Chương 169: Lời chỉ bảo của chú Trần
- Chương 170: Bà cụ phát bệnh
- Chương 171: Vô cùng đau lòng
- Chương 172: Nội tình
- Chương 173: Cháu nuôi
- Chương 174: Quà tặng
- Chương 175: Phong ấn trong cơ thể
- Chương 176: Tôi luyện nhân sâm
- Chương 177: Bố mẹ mất tích
- Chương 178: Tối nay ở lại nhà anh đi
- Chương 179: Đòi hỏi vô tận
- Chương 180: Chúc thọ
- Chương 181: Ý xấu
- Chương 182: Thẳng tay
- Chương 183: Xung đột
- Chương 184: Khách nhiều như mây
- Chương 185: Ông lớn xuất hiện
- Chương 186: Chèn ép trắng trợn
- Chương 187: Quân bài quyền lực
- Chương 188: Tiếp tục vả mặt
- Chương 189: Anh Đao
- Chương 190: Tát liên tiếp vào mặt
- Chương 191: Nhân sân nghìn năm
- Chương 192: Xem kịch hay
- Chương 193: Châm biếm
- Chương 194: Nhân sâm thật giả
- Chương 195: Làm loạn lễ đính hôn
- Chương 196: Trở mặt
- Chương 197: Bùng nổ hoàn toàn
- Chương 198: Thất bại thảm hại
- Chương 199: Chiến thắng tuyệt đối
- Chương 200: Tự ảo tưởng
- Chương 201: Sinh nhật
- Chương 202: Ám sát bằng súng
- Chương 203: Nữ sát thủ thần bí
- Chương 204: Khống chế nữ sát thủ
- Chương 205: Báo cảnh sát
- Chương 206: Chứng cứ xác thực
- Chương 207: Bắt nhốt
- Chương 208: Mỹ nhân kế
- Chương 209: Lừa để moi thông tin
- Chương 210: Đàm phán
- Chương 211: Điều kiện hấp dẫn
- Chương 212: Hai mươi triệu
- Chương 213: Sự việc bại lộ
- Chương 214: Chuyện thi thể mất tích
- Chương 215: Giấy đảm bảo
- Chương 216: Về tay hai mươi triệu tệ
- Chương 217: Bầu cử chức trưởng thôn
- Chương 218: Lãnh đạo phát biểu
- Chương 219: Phó chủ tịch huyện
- Chương 220: Đấu đá không ngừng
- Chương 221: Cục diện bất lợi
- Chương 222: Con bài cuối cùng
- Chương 223: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 224: Lấy tiền đè người
- Chương 225: Cạnh tranh khốc liệt
- Chương 226: Có tiền làm ông nội cũng được
- Chương 227: Cút ra ngoài
- Chương 228: Tuyên bố đính hôn
- Chương 229: Cục diện thay đổi không ngừng
- Chương 230: Trần Kế Tần bị đánh
- Chương 231: Đánh Lưu Đại Bảo
- Chương 232: Thất bại thảm hại
- Chương 233: Đại hội kết thúc
- Chương 234: Trương Lệ
- Chương 235: Gã đàn ông xấu xa
- Chương 236: Tai nạn ô tô
- Chương 237: Mưu sát
- Chương 238: Trương Lệ bị thương nặng
- Chương 239: Ghen
- Chương 240: Điều tra
- Chương 241: Quyền lực trong tay
- Chương 242: Nghiện ma túy
- Chương 243: Hút âm khí giải độc
- Chương 244: Người của Hợp Tác Xã
- Chương 245: Cái chết của Dương Thành Công
- Chương 246: Bí mật của Hợp Tác Xã
- Chương 247: Rối như tơ vò
- Chương 248: Nghi ngờ lẫn nhau
- Chương 249: Đầu đuôi câu chuyện
- Chương 250: Báu vật
- Chương 251: Ma quỷ
- Chương 252: Tin tức quan trọng
- Chương 253: Tìm đến tận nhà