Tôi là thầy khai quang - Chương 223: Oan gia ngõ hẹp
“Chính Dương, cậu đến rồi à?”, Lưu Thành Hà nhiệt tình chạy lên chào hỏi.
“Hoá ra là chủ tịch Viên”, phó chủ tịch huyện cũng bước ra khỏi ghế chủ toạ, ra nghênh đón.
Phó chủ tịch huyện có quen biết với Viên Chính Dương.
Hai bên chào hỏi nhau, nói vài lời khách sáo. Viên Chính Dương còn tặng cho Lưu Thành Hà một món quà chế tác rất tinh xảo. Hôm nay là ngày nhà giáo, ông ta đến đây thăm hỏi Lưu Thành Hà.
Viên Chính Dương đội một chiếc mũ che đi nửa bên mặt, vì đứng xa quá nên tôi nhìn không rõ. Nhưng khi tôi nghe được giọng ông ta, tôi đã biết ông ta là ai!
Chính là người bị Trần Kế Tần đánh bị thương trong bữa tiệc mừng thọ hôm đó!
Lúc đó, bố con Viên Chính Dương nhục mạ tôi và Trần Kế Tần. Tôi để Trần Kế Tần đánh cho họ một trận, thế là chưa tham gia được bữa tiệc đó thì hai bố con họ đã phải vào viện rồi.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Trần Mãn Quang nhờ dân làng mang thêm bàn ghế ra. Viên Chính Dương và thư ký của ông ta cùng được mời lên bàn chủ toạ.
Dân làng xì xào bàn tán, nhìn thấy Viên Chính Dương cứ như là thấy vàng vậy, hai mắt sáng hẳn lên.
Lời nói của Lưu Thành Hà và sự xuất hiện của Viên Chính Dương khiến khí thế của phe tôi bị đè xuống.
Phó chủ tịch huyện cầm micro lên, cười nói: “Mọi người hãy nhiệt liệt chào mừng chủ tịch Viên của xí nghiệp Hồng Đạt!”
Tiếng vỗ tay như sấm dậy, trên mặt dân làng đều thể hiện rõ niềm vui và sự phấn khởi.
Sau một tràng pháo tay, Viên Chính Dương bắt đầu phát biểu: “Cảm ơn sự tiếp đón nhiệt tình của mọi người”.
“Thầy Lưu và Đại Bảo đã nói cho tôi nghe về tình hình của thôn mọi người. Các hộ gia đình trong thôn đa phần còn nghèo, cả thôn đang gặp nhiều khó khăn”.
“Hôm nay tôi đến đây, thứ nhất là để thăm thầy Lưu, thứ hai là để giúp dân làng ta thoát khổ, thoát nghèo”.
“Mới đây, tôi đang chuẩn bị đầu tư thêm năm triệu tệ và thuê thêm khoảng một trăm công nhân đến xí nghiệp tôi làm việc. Lương và phúc lợi đều cao hơn tiêu chuẩn bình thường trên huyện”.
“Đợi thôn mọi người cải tạo xong, trong vòng mười năm, tôi chắc chắn sẽ đầu tư vào thôn thêm một vài dự án khác”.
“Và hôm nay tôi đến đây cũng có mang theo một chút tiền mặt để biếu những người già trên bảy mươi tuổi trong thôn chúng ta, mỗi người mười nghìn tệ. Đây là tấm lòng của tôi, cũng là tâm ý của Lưu Đại Bảo”.
Lúc Viên Chính Dương phát biểu, ai cũng chăm chú lắng nghe như sợ để lỡ mất điều gì.
Viên Chính Dương vừa dứt câu, mọi người im lặng mất mấy giây, sau đó là tiếng hoan hô vang dội!
Tiếng vỗ tay và tiếng hò reo như sấm dậy!
Chết tiệt. Viên Chính Dương đến đây để dùng tiền áp chế tôi đây mà!
Muốn dùng tiền để mua lòng người à!
Mặt Lưu Thành Hà và Lưu Đại Bảo cũng treo lên nụ cười chiến thắng. Lưu Đại Bảo còn cố ý nhìn về phía tôi, trong mắt là ý khiêu khích rất rõ ràng.
Dùng tiền à?
Ông đây sẽ cho các người biết mặt!
Hai mươi triệu tệ của ông đây vẫn đang còn trong xe đấy!
“Mọi người hãy trật tự”, tiếng hoan hô vang lên suốt vài phút, sau đó Viên Chính Dương lại nói tiếp: “Tôi giúp mọi người xây dựng phát triển thôn, tạo phúc cho dân làng, giúp dân làng làm giàu, đương nhiên phải có điều kiện”.
“Điều kiện duy nhất là để Lưu Đại Bảo làm trưởng thôn”.
“Sau khi xong chuyện này, tôi sẽ giao ngay cho thôn chúng ta năm triệu tệ”.
Nói xong, Viên Chính Dương lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đặt lên bàn.
Viên Chính Dương nói quá trắng trợn, để Lưu Đại Bảo làm trưởng thôn thì ông ta sẽ góp năm triệu tệ. Còn nếu Lưu Đại Bảo không được làm trưởng thôn, thì... Chắc chắn ông ta sẽ không rút ra năm triệu này.
Tôi có chỗ không hiểu lắm. Nếu đã dám chi ra năm triệu, sao còn phải thèm cái chức trưởng thôn?
Lương của trưởng thôn một tháng hơn một nghìn tệ. Thôn chúng tôi nghèo, những khoản thu nhập ngoài luồng cũng không nhiều. Tính đi tính lại, năm triệu tệ này có làm năm mươi năm cũng không kiếm đủ, thậm chí một trăm năm cũng không “hoàn vốn” được.
Tại sao ông ta lại lấy năm triệu tệ ra để đấu với tôi?
Tiên nữ Thanh Thuỷ đáp: “Việc này quả thực có điểm đáng ngờ. Tài sản của Viên Chính Dương chắc chắn không nhiều bằng nhà họ Dương. Trong mắt nhà họ Dương, xí nghiệp Hồng Đạt không là cái gì hết”.
“Lần trước ngươi đánh bố con Viên Chính Dương, người nhà họ Dương không hề đứng ra bênh vực ông ta, mà chỉ bảo Viên Chính Dương báo cảnh sát”.
“Tức là với Viên Chính Dương thì năm triệu tệ này chính là một con số khổng lồ”.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói không sai. Trong mắt những người như Âu Dương Bác, năm triệu tệ chỉ như năm hào. Nhưng với Viên Chính Dương, để rút ra được năm triệu tệ, e là ông ta phải trả cái giá khá đắt.
Chẳng lẽ vì lần trước tôi đánh Viên Chính Dương, nên giờ ông ta muốn làm khó tôi để báo thù?
Như thế cũng không đúng lắm, lấy năm triệu tệ để báo thù? Mất nhiều hơn được.
Tại sao ông ta lại làm thế?
Tiên nữ Thanh Thuỷ đáp: “Trừ khi hiện nay đang có món hời lớn hơn năm triệu tệ đang đợi họ, họ mới có thể làm thế”.
“Nếu không, chuyện này cực kỳ vô lý. Nếu Lưu Đại Bảo có năm triệu tệ, cậu ta cần làm trưởng thôn làm cái quái gì!”
“Lấy năm triệu tệ ra đầu tư vào một cái thôn nghèo, không hề có tiềm năng phát triển? Có bị điên đâu!”
“Văn Nhã đầu tư cho thôn vì muốn báo đáp quê hương, cô ta là người dân trong thôn. Nhưng Viên Chính Dương thì không”.
Một món hời cao hơn năm triệu tệ? Trừ khi thấy được lợi ích từ đâu đó, nếu không ông ta sẽ không lấy một số tiền lớn như thế ra chơi cùng tôi.
Nhưng thôn chúng tôi vô cùng nghèo, đâu có cái gì sinh lời được hơn năm triệu tệ?
Việc này tôi không hiểu nổi, ngay cả tiên nữ Thanh Thuỷ cũng thế.
Dân làng lại bắt đầu tranh luận. Gió chiều nào xuôi chiều ấy, đa số mọi người đều ủng hộ Lưu Đại Bảo.
Bây giờ lợi ích đang ở ngay trước mắt, năm triệu tệ đang nằm trên bàn chủ toạ, mỗi người già trên bảy mươi tuổi còn sẽ nhận được mười nghìn tệ...
Chỉ cần Lưu Đại Bảo làm trưởng thôn, tiền sẽ đến tay ngay. Dân làng cảm thấy bên nào được lợi hơn thì sẽ theo bên đó, không hề có lập trường riêng.
Đột nhiên chị Văn Nhã lạnh mặt, đứng lên nói: “Viên Chính Dương, ông lôi năm triệu tệ ra để phá đám đấy à?”
“Ông lôi ra được năm triệu, ông nghĩ tôi không có à?”
Chị Văn Nhã đã không thể nhịn được nữa rồi.
“Ha ha...”, Viên Chính Dương cười đáp: “Tổng giám đốc Văn, tình hình công ty cô thế nào, tôi hiểu rất rõ. Chúng ta là người cùng ngành, huống chi tôi còn có bạn ở Thâm Quyến”.
“Ở những thành phố lớn như thế, công ty có vốn hàng chục triệu tệ cũng chỉ là công ty nhỏ. Huống chi công ty cô, chắc tổng tài sản cũng chỉ được mười triệu là hết, nhỉ?”
“Mấy công ty ở miền Nam cạnh tranh ác liệt quá, nên cô mới muốn rút vốn về, đầu tư cho quê hương”.
“Nhưng theo tôi được biết, tiền của công ty cô chủ yếu là đi vay. Với tình hình hiện tại, quả thực cô khó mà lấy ra được năm triệu đấy”.
“Kể cả có lấy ra được năm triệu, công ty cô cũng sẽ tổn thất vô cùng nghiêm trọng”.
Chuyện gì thế này?
Viên Chính Dương đã điều tra về chị Văn Nhã?
Xem ra bố con Lưu Thành Hà tính toán rất ghê!
Công ty chị Văn Nhã có bao nhiêu tiền, quy mô lớn đến đâu, có bao nhiêu nhân viên, điều này tôi không rõ, mà trong thôn cũng không mấy ai biết. Mọi người chỉ biết chị Văn Nhã làm ăn lớn ở tỉnh khác.
Mấy người trên bàn chủ toạ tắt micro khi nói chuyện, nên dân làng không nghe được gì, nhưng tôi lại nghe rất rõ ràng.
Mặt chị Văn Nhã sa sầm xuống, hỏi: “Viên Chính Dương, ông điều tra tôi?”
Tôi là thầy khai quang
Truyện liên quan
Nợ Âm Khó Thoát
Chương 383 - T/g: Ngũ Đẩu Mễ5 tháng trước
Kim Bài Nhân Sinh
Vương Nhất Dạ5 tháng trước
4 tháng trước
Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng
Chương 357 - T/g: Thiện Tâm Nguyệt5 tháng trước
Một bước lên tiên
Mai Bát Gia4 tháng trước
Người vá xác
Tích Man6 tháng trước
Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về
Chương 348 - T/g: Tiểu Bánh Trôi, Thang Viên Nhi5 tháng trước
Tôi là thầy khai quang×
- Chương 1: Cô dâu
- Chương 2: Quá thất bại
- Chương 3: Cái chết của chú rể
- Chương 4: Rơi xuống vách núi
- Chương 5: Giao ước
- Chương 6: Trên núi
- Chương 7: Thùng nước
- Chương 8: Phát sóng trực tiếp
- Chương 9: Giống một kẻ điên
- Chương 10: Ý đồ khác của Sở Tuyết Tương
- Chương 11: Sắc mặt
- Chương 12: Hai con yêu tinh
- Chương 13: Đùa lại thành thật
- Chương 14: Hiểu lầm
- Chương 15: Ủ mưu
- Chương 16: Ý đồ khác
- Chương 17: Trong xe
- Chương 18: Tuyệt vời
- Chương 19: Chó đánh hơi
- Chương 20: Tác dụng phụ quá lớn
- Chương 21: Bãi ngô
- Chương 22: Ý tốt của trưởng thôn
- Chương 23: Bữa tối thịnh soạn
- Chương 24: Lần đầu mát xa
- Chương 25: Vương Đào Hoa
- Chương 26: Bí mật của phụ nữ
- Chương 27: Trò đùa quái đản
- Chương 28: Lấy đồ
- Chương 29: Phản kích
- Chương 30: Ở cùng nhau
- Chương 31: Kể chuyện ma
- Chương 32: Thăm dò
- Chương 33: Chị Văn Nhã
- Chương 34: Đề nghị của ông trưởng thôn
- Chương 35: Đến nhà chị ấy
- Chương 36: Lần thứ hai xoa bóp
- Chương 37: Uy hiếp
- Chương 38: Trong suy nghĩ
- Chương 39: Điện thoại di động
- Chương 40: Tranh giành
- Chương 41: Tay nghề giỏi
- Chương 42: Mỹ nữ dưới hồ nước
- Chương 43: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 44: Triệu Linh Nhi
- Chương 45: Tìm tới tận nơi
- Chương 46: Khám bệnh cho Lý Phương
- Chương 47: Phát hiện mới
- Chương 48: Ngứa
- Chương 49: Run rẩy
- Chương 50: Ngọc Liên thổ lộ
- Chương 51: Bệnh nhân không ngờ tới
- Chương 52: Anh phải chinh phục
- Chương 53: Uy hiếp
- Chương 54: Yêu cầu của Viên Khắc Lương
- Chương 55: Hình như tớ ướt rồi
- Chương 56: Hai người đẹp trúng chiêu
- Chương 57: Thuốc phát tác dụng
- Chương 58: Đói khát
- Chương 59: Mớm thuốc
- Chương 60: Dân làng nổi giận
- Chương 61: Tỏ tình thêm lần nữa
- Chương 62: Tình nhân của trưởng thôn
- Chương 63: Lần đầu tiên Lâm Ngọc Lam đối xử với tôi như vậy
- Chương 64: Dạy học tại hiện trường
- Chương 65: Cướp bát cơm
- Chương 66: Lâm Ngọc Lam gặp nguy hiểm
- Chương 67: Chuốc thuốc
- Chương 68: Đến nhà hỏi tội
- Chương 69: So tài
- Chương 70: Không ai nhường ai
- Chương 72: Không ngừng đối đầu
- Chương 72: Cắn trả
- Chương 73: Chèn ép
- Chương 74: Cởi quần
- Chương 75: Châm cứu
- Chương 76: Tôi thích chị
- Chương 77: Hợp tác với viện trưởng
- Chương 78: Nửa đêm trèo lên giường
- Chương 79: Linh hồn lực
- Chương 80: Kỹ năng mới
- Chương 81: Mua chuộc
- Chương 82: Cái chết của Viên Khắc Lương
- Chương 83: Cảnh sát tới
- Chương 84: Sự việc còn uẩn khúc (phần 1)
- Chương 85: Sự việc còn uẩn khúc (Phần 2)
- Chương 86: Đại hội toàn thôn
- Chương 87: Đuổi tôi ra khỏi thôn
- Chương 88: Thầy khai quang mới
- Chương 89: Người phụ nữ số khổ
- Chương 90: Bỏ trốn
- Chương 91: Chuyện bất ngờ
- Chương ̣92: Chị Văn Nhã giúp đỡ
- Chương 93: Ép vào đường cùng
- Chương 94: Mua điện thoại
- Chương 95: Người tài giấu mặt
- Chương 96: Lưu Thiến
- Chương 97: Thằng nhà quê
- Chương 98: Xung đột
- Chương 99: Xảy ra chuyện
- Chương 100: Con trai người giàu nhất
- Chương 101: Bị chặn giữa đường
- Chương 102: Về thôn
- Chương 103: Bản thoả thuận
- Chương 104: Ngôi nhà bị phá hủy
- Chương 105: Xung đột gia tăng
- Chương 106: Đàm phán
- Chương 107: Thỏa hiệp
- Chương 108: Âm mưu đáng sợ
- Chương 109: Hạ táng
- Chương 110: Không có xác
- Chương 111: Quấn lấy nhau
- Chương 112: Bắt gian tại giường
- Chương 113: Uy hiếp
- Chương 114: Thu phục
- Chương 115: Nhận đàn em
- Chương 116: Lôi kéo bỏ phiếu
- Chương 117: Mất hết tính người
- Chương 118: Thầy khai quang mới
- Chương 119: Mù hai mắt
- Chương 120: Vạch trần
- Chương 121: Lớn chuyện rồi
- Chương 122: Bãi nhiệm trưởng thôn
- Chương 123: Tôi muốn làm trưởng thôn
- Chương 124: Uy hiếp
- Chương 125: Cái chết của ông trưởng thôn cũ
- Chương 126: Bị bắt
- Chương 127: Tai nạn xe
- Chương 128: Cứu người
- Chương 129: Cục trưởng cục cảnh sát
- Chương 130: Trúng độc
- Chương 131: Bằng chứng xác thực
- Chương 132: Trị bệnh
- Chương 133: Tranh luận không ngừng
- Chương 134: Đánh cược
- Chương 135: Xuất huyết não
- Chương 136: Ông là cái thá gì!
- Chương 137: Tranh cãi
- Chương 138: Đính hôn với tôi?
- Chương 139: Uống rượu
- Chương 140: Uống rượu xong thuê phòng
- Chương 141: Say rượu làm bừa
- Chương 142: Anh là người đàn ông của tôi
- Chuowng 143: Nhận đàn em
- Chương 144: Vay nợ, trả tiền
- Chương 145: Kho hàng phía Tây thị trấn
- Chương 146: Đánh cho tàn phế
- Chương 147: Cảnh cáo
- Chương 148: Ám sát
- Chương 149: Bị thương nặng
- Chương 150: Bí mật của Triệu Linh Nhi
- Chương 151: Ngủ chung giường
- Chương 152: Từ chối
- Chương 153: Không thể chạm vào đàn ông
- Chương 154: Điều tra kỹ càng
- Chương 155: Bằng chứng
- Chương 156: Chuẩn bị bắt người
- Chương 157: Tụ họp
- Chương 158: Lời nói khách sáo
- Chương 159: Bỏ thuốc
- Chương 160: Lưới trời lồng lộng
- Chương 161: Trừng phạt đúng tội
- Chương 162: Chuyển nhà
- Chương 163: Cạnh tranh cán bộ thôn
- Chương 164: Lưu Đại Bảo
- Chương 165: Giới hạn
- Chương 166: Tranh cãi không ngừng
- Chương 167: Càng ngày càng ác liệt
- Chương 168: Ép tới đường cùng
- Chương 169: Lời chỉ bảo của chú Trần
- Chương 170: Bà cụ phát bệnh
- Chương 171: Vô cùng đau lòng
- Chương 172: Nội tình
- Chương 173: Cháu nuôi
- Chương 174: Quà tặng
- Chương 175: Phong ấn trong cơ thể
- Chương 176: Tôi luyện nhân sâm
- Chương 177: Bố mẹ mất tích
- Chương 178: Tối nay ở lại nhà anh đi
- Chương 179: Đòi hỏi vô tận
- Chương 180: Chúc thọ
- Chương 181: Ý xấu
- Chương 182: Thẳng tay
- Chương 183: Xung đột
- Chương 184: Khách nhiều như mây
- Chương 185: Ông lớn xuất hiện
- Chương 186: Chèn ép trắng trợn
- Chương 187: Quân bài quyền lực
- Chương 188: Tiếp tục vả mặt
- Chương 189: Anh Đao
- Chương 190: Tát liên tiếp vào mặt
- Chương 191: Nhân sân nghìn năm
- Chương 192: Xem kịch hay
- Chương 193: Châm biếm
- Chương 194: Nhân sâm thật giả
- Chương 195: Làm loạn lễ đính hôn
- Chương 196: Trở mặt
- Chương 197: Bùng nổ hoàn toàn
- Chương 198: Thất bại thảm hại
- Chương 199: Chiến thắng tuyệt đối
- Chương 200: Tự ảo tưởng
- Chương 201: Sinh nhật
- Chương 202: Ám sát bằng súng
- Chương 203: Nữ sát thủ thần bí
- Chương 204: Khống chế nữ sát thủ
- Chương 205: Báo cảnh sát
- Chương 206: Chứng cứ xác thực
- Chương 207: Bắt nhốt
- Chương 208: Mỹ nhân kế
- Chương 209: Lừa để moi thông tin
- Chương 210: Đàm phán
- Chương 211: Điều kiện hấp dẫn
- Chương 212: Hai mươi triệu
- Chương 213: Sự việc bại lộ
- Chương 214: Chuyện thi thể mất tích
- Chương 215: Giấy đảm bảo
- Chương 216: Về tay hai mươi triệu tệ
- Chương 217: Bầu cử chức trưởng thôn
- Chương 218: Lãnh đạo phát biểu
- Chương 219: Phó chủ tịch huyện
- Chương 220: Đấu đá không ngừng
- Chương 221: Cục diện bất lợi
- Chương 222: Con bài cuối cùng
- Chương 223: Oan gia ngõ hẹp
- Chương 224: Lấy tiền đè người
- Chương 225: Cạnh tranh khốc liệt
- Chương 226: Có tiền làm ông nội cũng được
- Chương 227: Cút ra ngoài
- Chương 228: Tuyên bố đính hôn
- Chương 229: Cục diện thay đổi không ngừng
- Chương 230: Trần Kế Tần bị đánh
- Chương 231: Đánh Lưu Đại Bảo
- Chương 232: Thất bại thảm hại
- Chương 233: Đại hội kết thúc
- Chương 234: Trương Lệ
- Chương 235: Gã đàn ông xấu xa
- Chương 236: Tai nạn ô tô
- Chương 237: Mưu sát
- Chương 238: Trương Lệ bị thương nặng
- Chương 239: Ghen
- Chương 240: Điều tra
- Chương 241: Quyền lực trong tay
- Chương 242: Nghiện ma túy
- Chương 243: Hút âm khí giải độc
- Chương 244: Người của Hợp Tác Xã
- Chương 245: Cái chết của Dương Thành Công
- Chương 246: Bí mật của Hợp Tác Xã
- Chương 247: Rối như tơ vò
- Chương 248: Nghi ngờ lẫn nhau
- Chương 249: Đầu đuôi câu chuyện
- Chương 250: Báu vật
- Chương 251: Ma quỷ
- Chương 252: Tin tức quan trọng
- Chương 253: Tìm đến tận nhà