Vệ sĩ bất đắc dĩ - Chương 102: Ông Bảo tức cười
Tần Hạo cúp máy. Rồi anh lại gọi cho Vương Tú Quân. Bây giờ cô nhóc này rất bám anh. Có những ngày họ không được gặp nhau, nhưng đến khi gặp thì lại ngọt ngào vô cùng. Tần Hạo cảm thấy cảm giác này rất thích. Có người luôn nhớ tới mình khiến trong lòng cảm thấy thật chân thật.
Anh gọi mấy món, đợi chưa tới nửa tiếng thì Vương Tú Quân đã tới bằng một chiếc Land Rover.
Cửa xe mở ra. Ngoài Vương Tú Quân thì còn có một thanh niên ngồi ở ghế lái. Người này rất mập, tới nỗi mỗi bước đi đều khiến mỡ trên má rung lên.
Tần Hạo hơi chột dạ khi nhìn thấy tên mập này. Anh mơ hồ có dự cảm không lành. Sắp xảy ra chuyện rồi!
Quả nhiên như vậy, Vương Tú Quân và tên mập cùng bước vào cửa. Vừa vào trong, tên mập đã hắng giọng.
“Em rể ngồi ở đâu?”
Cả đám người ngồi trong nhà hàng đều quay qua nhìn. Một chiếc bàn có bốn thanh niên ngồi bên cạnh bị giọng nói to khủng bố kia dọa hết hồn. Thấy tên mập kia đi cùng một cô gái rất xinh đẹp, bọn họ nảy ý trêu đùa: “Ở đây, ở đây này!"
Tên mập tỏ ra vui mừng, định chạy tới. Anh ta nheo mắt nhìn bốn người trước mặt, có lẽ là đang đoán xem rốt cuộc ai mới là em rể.
Vương Tú Quân vội giữ anh ta lại, tức giận nói: “Không phải bọn họ!”
“Hả?”
Tên mập nghe thấy thì tức điên lên. Anh ta xông tới xốc thanh niên vừa nãy trả lời lên, tát mạnh một phát khiến cậu ta gãy hai cái răng, máu đầy miệng.
Bốn tên này cùng hội cùng thuyền. Cú tát vừa nãy khiến bọn chúng điên máu, xông lên đánh tên mập.
“Ấy chà, dám đánh lại ạ. Để xem ông có đập chết chúng mày không nhé!”, tên mập thấy đối phương dám ra tay thì càng hăng máu hơn. Anh ta cầm hai chai bia, múa võ ra oai trông vô cùng dũng mãnh.
Bốn tên kia căn bản không thể tiếp cận nổi.
Choang!
Một tiếng vỡ choang vang lên. Tên mập đập một chai rượu khiến nó vỡ một nửa. Rồi anh nhéo tai một tên, bàn tay phốp pháp của anh ta giống như tay gấu, đánh tên kia hoa mắt chóng mặt, không còn sức mà trả đòn.
Tần Hạo chậc lưỡi, tên mập này nhanh nhẹn phết nhỉ!
Vương Tú Quân thì ôm trán, cảm thấy thật sự cạn lời.
Dường như tên mập rất có kinh nghiệm đánh nhau. Anh ta không hề bị rơi vào thế yếu, còn hạ gục hai tên. Sau đó anh ta còn dũng mãnh hơn, nhào tới lấy thịt đè người, đè bẹp một tên tới mức cả nửa ngày không đứng dậy nổi. Tên còn lại thì bị tên mập húc đầu ngã lăn ra đất, ôm bụng kêu la.
“Dám giả mạo em rể của tao, có phải mấy đứa chúng mày chán sống rồi không? Cút, còn để ông đây nhìn thấy thì gặp lần nào tao đánh lần đó!”
Tên mập chửi xong mới gọi ông chủ nhà hàng đang trốn ở một góc tới. Anh ta lấy ví tiền ra, vứt cho ông ta một xấp: “Bồi thường tiền bàn ghế cho ông này!”
Nói xong, tên mập ngó quanh tìm kiếm em gái.
Kết quả, Vương Tú Quân đang ôm mặt, dáng vẻ ngại ngùng không dám nhìn người khác.
Tần Hạo bật cười: “Vị này không lẽ là anh vợ Vương Bảo của anh?”
“Ngoài anh ấy ra thì còn ai được chứ?”
Vương Tú Quân khổ sở, dáng vẻ hết sức bất lực. Thật xấu hổ chết đi được.
Tên mập cũng chính là Vương Bảo lập tức lật đật chạy tới. Anh ta ngây người nhìn Tần Hạo, một lúc sau mới cười ha ha: “Em gái anh thật có mắt nhìn người, em rể đẹp trai quá, giỏi hơn anh rồi, ha ha!”
“Trên thế gian nàycòn có ai xấu hơn anh sao?”, Vương Tú Quân thản nhiên nói.
Nụ cười của Vương Bảo giống như đông cứng lại. Cười không ra cười, khóc không ra khóc. Vừa hay anh ta nhìn thấy phục vụ đưa vài món ăn lên bèn đập bàn nói: “Mấy món này làm sao đủ được? Phục vụ, đưa những món đặc biệt của nhà hàng lên đây, mỗi món một đĩa, cộng hai chai rượu ngon. Em gái tôi không uống, lấy cho con bé một chai nước hoa quả!”
Vương Tú Quân ôm đầu. Một lần nữa cô lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Tần Hạo cười thầm. Anh tỏ ra nghiêm túc: “Anh Bảo, vừa rồi anh lợi hại thật đấy. Một chọi bốn, quá ư dũng mãnh!”
Vương Bảo cười đắc ý: “Đó đã là gì. Nhớ năm xưa một mình ông Bảo đây một mình một ngựa, tung hoành ngang dọc. Chém từ đầu đông sang đầu tây. Thanh đao nào cũng đều bị chém cong cả lưỡi, tất cả chỉ mất chưa tới mười phút, tay không ngừng nghỉ, hai người đoán xem sau đó thế nào?”
“Người người đổ rạp thành hàng hai bên đường à?”, Tần Hạo dè chừng nịnh nọt.
Vương Bảo giơ ngón tay cái lên, ra hiệu đối phương đã đoán đúng. Anh ta lập tức mở một chai rượu gạo, rót đầy hai chén: “Lợi hại, vậy mà cũng đoán ra được. Em rể được đấy. Sau này ông Bảo sẽ bảo kê chú. Nếu mà em gái anh dám bắt nạt chú thì cứ nói với anh, anh sẽ xử con bé trong vài phút! Nào, cạn ly!”
Tần Hạo vội vàng nâng chén lên. Lúc này, anh nhìn thấy Vương Tú Quân đang chau mày với vẻ chê bai. Cô trừng mắt nhìn Vương Bảo với vẻ khinh bỉ.
Tần Hạo biết hai anh em nhà này hơi kỳ lạ, không thể dùng suy luận thông thường để suy đoán. Thế là anh nâng chén, cụng một cái rồi uống cạn.
Vương Bảo tỏ vẻ tán thưởng. Anh ta đứng dậy, giơ ngón tay cái lên: “Tửu lượng của em rể được đấy!”
Nói xong, anh ta cũng nâng chén uống hết!
Tần Hạo cũng cảm thấy rất bình thường. Vương Tú Quân uống rượu rất cừ. Thường khi bạn học tụ tập, cả đám người không thể hạ gục nổi cô ấy. Cùng do một bố mẹ sinh ra, đương nhiên Vương Bảo cũng có được gen đó.
Nhưng nào ngờ…
Vương Bảo vừa uống một chén thì đã loạng choạng, hai mắt trợn ngược rồi đổ xuống.
Vương Tú Quân giữ được anh ta, đẩy cái ghế vào mông để anh ta ngồi xuống. Sau đó để mặc Vương Bảo gục mặt xuống bàn, ngất trên cành quất.
Tần Hạo dở khóc dở cười.
“Chuyện quái gì thế này?”
Sắc mặt Vương Tú Quân rất khó coi, trông không được tự nhiên: “Kệ anh ấy đi. Lần nào cũng vậy. Rõ ràng uống một chén là đổ mà lần nào cũng cố tỏ ra ngầu lòi, thật hết chịu nổi!”
Tần Hạo nghe thấy thì suýt phì cười. Anh vợ buồn cười thật đấy!
Vương Tú Quân biết là dẫn anh ta đi thì thế nào cũng trở thành trò cười, nhưng cô cũng hết cách. Vương Bảo cứ nằng nặc đòi gặp em rể, nếu không sẽ ăn vạ làm loạn. Vương Tú Quân bị ép tới bó tay.
Hai người ăn xong, Tần Hạo bèn dìu Vương Bảo lên chiếc Land Rover, sau đó quay lại hỏi: “Em đi đâu?”
“Tìm đại một chỗ vứt anh ấy xuống rồi tính. Con heo chết này phải ngủ ít nhất nửa ngày!”, Vương Tú Quân sớm đã quen với ông anh hay gây họa này nên cũng đã nghĩ ra đối sách từ lâu.
Thế là Tần Hạo lái xe, chở hai anh em Vương Tú Quân tìm một khách sạn ba sao, thuê một phòng, sau đó lại dìu Vương Bảo lên.
Rồi Tần Hạo và Vương Tú Quân rời khỏi khách sạn.
Vừa bước ra ngoài thì có một số điện thoại lạ gọi tới. Đó là Triệu Tứ Hải. Hắn nói là có việc cần gặp mặt bàn bạc với Tần Hạo nên hỏi khi nào anh có thời gian.
Tần Hạo đang rảnh nên cũng không trì hoãn. Anh nói luôn rằng bây giờ đang rảnh rỗi, thế là họ hẹn gặp ở Ngày Thứ Tám.
Hai người lại vội vàng tới điểm hẹn. Họ còn chưa bước vào thì đã nhìn thấy một người đứng ở đó nhìn đông nhìn tây.
Là Tiểu Tống – Tống Thành.
Tống Thành nhìn thấy Tần Hạo bèn lập tức chạy tới: “Ông Tứ tới rồi, mời hai vị vào trong!”
Thái độ khách sáo như vậy khiến Tần Hạo cảm thấy không được tự nhiên: “Anh làm gì mà cứ như muốn mượn tiền tôi vậy? Tới mức như vậy sao?”
Vệ sĩ bất đắc dĩ
Truyện liên quan
Vệ sĩ bất đắc dĩ
Hạ Ngữ4 tháng trước
Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần
Chương 130 - T/g: Bỉ Ngạn Vong Xuyên5 tháng trước
Siêu Cấp Binh Vương
Chương 516 - T/g: Bộ Thiên Phàm5 tháng trước
Tiêu Phòng Ký
Chương 44 - T/g: Bích Loa Xuân5 tháng trước
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Chương 22 - T/g: Mại Báo Tiểu Lang Quân5 tháng trước
Long Vệ siêu đẳng
Lão Kim Mao8 tháng trước
Kiều Nữ Lâm gia
Chương 141 - T/g: Xuân Ôn Nhất Tiếu5 tháng trước
Vệ sĩ bất đắc dĩ×
- Chương 1: Sống như kẻ say
- Chương 2: Chịu trách nhiệm với ai
- Chương 3: Vệ sĩ riêng
- Chương 4: Tôi không có nhà
- Chương 5: Rời khỏi Trung Hải
- Chương 6: Phúc lợi buổi sáng
- Chương 7: Ai là bố mày
- Chương 8: Không xứng được biết
- Chương ̣: Như đã từng quen
- Chương 10: Không hứa nữa
- Chương 11: Màn trình diễn thần sầu
- Chương 12: Được gái tỏ tình
- Chương 13: Chúng ta thua rồi
- Chương 14: Tôi không thấy hứng thú
- Chương 15: Phòng thủ quá mạnh
- Chương 16: Sát phạt vô tình
- Chương 17: Phá cửa xông vào
- Chương 18: Cô hài lòng chứ
- Chương 19: Đồ mặt dầy vô liêm sỉ
- Chương 20: Thà chết không khuất phục
- Chương 21: Gái xinh hẹn gặp
- Chương 22: Thích tôi rồi phải không?
- Chương 23: Người đẹp hung dữ
- Chương 24: Đàn chị xinh đẹp
- Chương 25: Sói nhiều thịt ít
- Chương 26: Người đẹp mến mộ
- Chương 27: Xin chỉ bảo thêm
- Chương 28: Hết sức ăn ý
- Chương 29: Loại nhãi nhép
- Chương 30: Nhận nhầm người
- Chương 31: Lặng lẽ quan tâm
- Chương 32: Đồ mê gái
- Chương 33: Không mời tự đến
- Chương 34: Hiểu nhầm quá lớn
- Chương 35: Hóa ra là vậy
- Chương 36: Bản tính ma nữ
- Chương 37: Kẻ đê tiện vô sỉ
- Chương 38: Sao vây trăng sáng
- Chương 39: Áo bóng đá nguyên vị
- Chương 40: Đều ở trong rượu
- Chương 41: Lên xe kẻ gian
- Chương 42: Tụt quần ra trước
- Chương 43: Có giỏi thì nổ súng
- Chương 44: Uy vũ của chị Tú
- Chương 45: Ngoài lạnh trong nóng
- Chương 46: Không quen thân gì.
- Chương 47: Không biết xấu hổ
- Chương 48: Tự mình báo thù
- Chương 49: Lần đầu hẹn hò
- Chương 50: Cùng bày tỏ tấm lòng
- Chương 51: Tình yêu đong đầy
- Chương 52: Năm bông hoa
- Chương 53: Tình địch quyết đấu
- Chương 54: Lẳng lặng bỏ đi
- Chương 55: Dọn vào trường
- Chương 56: Vận đào hoa tốt thật
- Chương 57: Chiến lược cưa gái
- Chương 58: Rượu vào lời ra
- Chương 59: Chọn sai đối thủ
- Chương 60: Đoạn ghi âm đó
- Chương 61: Bại lộ
- Chương 62: Ký túc xá nữ
- Chương 63: Tự chịu hậu quả
- Chương 64: Vui vẻ uống rượu với nhau
- Chương 65: Kinh nghiệm thực chiến
- Chương 66: Chi bằng thử tình một đêm
- Chương 67: Thật nực cười
- Chương 68: Dùng gái đẹp gài bẫy
- Chương 69: Đầu óc có vấn đề
- Chương 70: Chỉ giỏi gây chuyện
- Chương 71: Nỗi khổ tâm
- Chương 72: Ngồi không cũng dính đạn
- Chương 73: Diễn xuất đỉnh cao
- Chương 74: Chuyện cũ tựa khói sương
- Chương 75: Tôi vẫn còn có cô
- Chương 76: Hoa khôi của trường
- Chương 77: Nỗi niềm khó nói
- Chương 78: Lòng lang dạ sói
- Chương 79: Bắt tận tay
- Chương 80: Chọc chó
- Chap 81: Đi chết đi
- Chương 82: Nước đục quá thì không có cá
- Chương 83: Chú ôm cái nào
- Chương 84: Sờ xong là bỏ chạy
- Chương 85: Không có người đẹp thì không đi
- Chương 86: Cái tay không nghe lời
- Chương 87: Ra tay dũng mãnh
- Chương 88: Khốn đốn thật sự
- Chương 89: Một trận thành danh
- Chương 90: Mặt dày vô liêm sỉ
- Chương 91: Đừng giả bộ làm 'thánh tình' nữa
- Chương 92: Đoạn video chết người
- Chương 93: Liên quan gì tới tôi
- Chương 94: Hai cô xinh đẹp ở bên cạnh
- Chương 95: Cô nàng biến hóa khôn lường
- Chương 96: Bứt dây động rừng
- Chương 97: Chuyện cũ ngày xưa
- Chương 98: Ăn chùa uống chùa
- Chương 99: Ông Lâm hẹn gặp
- Chương 100: Chẳng có gì để nói
- Chương 101: Bị anh chinh phục
- Chương 102: Ông Bảo tức cười
- Chương 103: Chị em sinh đôi
- Chương 104: Bị bắt cóc rồi
- Chương 105: Em biết xem bói
- Chương 106: Thuyết âm mưu
- Chương 107: Tùy anh xử lý