Vệ sĩ bất đắc dĩ - Chương 93: Liên quan gì tới tôi
Tần Hạo nhìn là biết ngay tâm tư của anh ta. Anh cười lạnh lùng: “Anh tưởng anh có số lấy tiền, có số tiêu tiền sao?”
Trần Lâm sầm mặt. Đúng vậy, Diêu Nguyệt Na không thể nào để mối họa như anh ta tồn tại được. Một khi bà ta đã nắm quyền chủ động trong tay thì chắc chắn sẽ cử người diệt khẩu, vĩnh viễn trừ hậu họa.
“Nhưng mà…”, Trần Lâm thực sự không cam tâm.
Tần Hạo búng đầu lọc trong tay. Anh im lặng, đứng dậy. Huyết Ảnh chém đứt sợi dây trói Trần Lâm, sau đó quay người đi theo Tần Hạo. Cô cũng không nói gì.
Trần Lâm hoảng sợ. Anh ta luôn cảm thấy ớn lạnh.
Khi Tần Hạo đi tới trước cửa, anh quay đầu lại, thuận miệng hỏi một câu: “Anh có biết Long Bang không?”
“Long Bang! Tôi biết”.
Trần Lâm tái mặt, không biết Tần Hạo hỏi làm gì. Anh ta lăn lộn ở cái đất Trung Hải này cũng được một khoảng thời gian rồi. Khi còn trong trường đại học, anh ta thường nghe đám đàn anh trong trường đồn thổi rằng Long Bang của Trung Hải lợi hại như thế nào. Anh Long của Long Bang uy phong ra làm sao.
Sau khi tốt nghiệp, anh ta tới công ty của Diêu Nguyệt Na làm một công việc bình thường. Lương một tháng vài nghìn tệ. Đi làm thì chán ngắt. Cho tới một ngày, Diêu Nguyệt Na tới kiểm tra các phòng ban thì đã nhìn trúng anh ta.
Và thế là anh ta một bước lên mây. Tiền đồ rộng mở.
Từ một nhân viên thực tập mới vào công ty chưa được bao lâu thì chưa tới một tháng, anh ta đã chính thức nhận việc. Chưa tới một tuần đã có phòng làm việc chính thức, sau đó là phòng của tổng giám đốc, trở thành trợ lý của tổng giám đốc, và cuối cùng là nhảy tót lên người Diêu Nguyệt Na. Từ đó về sau, anh ta sống cuộc sống hạnh phúc, có việc thì bà chủ làm, không có việc thì ‘chơi’ bà chủ.
Nhưng chưa sung sướng được bao lâu thì xảy ra chuyện.
Bây giờ, Trần Lâm đã cảm thấy hối hận rồi.
Sớm biết vậy thì anh ta đã đòi một khoản tiền rồi cao chạy xa bay. Bây giờ nắm video trong tay lại chẳng thể chạy thoát được.
Tần Hạo gật đầu: “Biết là tốt rồi. Nhắc nhở anh một chút, gần đây Long Tương, đại ca của Long Ban đang lùng sục khắp nơi tìm một thanh niên. Anh cẩn thận nhé!”
Nói xong Tần Hạo đóng cửa lại, định bỏ đi.
Trần Lâm sợ tái mặt, vội vàng đứng dậy đuổi theo: “Đừng đi. Tôi nói tôi nói. Cầu xin hai người giúp tôi!”
Tần Hạo chẳng buồn ngoái đầu lại: “Liên quan gì tới tôi?”
Trần Lâm khổ sở nói: “Đại ca, đừng như vậy! Tôi xin anh đấy”.
“Không sao đâu. Anh không đưa ra đoạn video đó thì bọn chúng cũng sẽ không dám làm gì anh đâu. Phải rồi, anh uy hiếp họ giống như vừa rồi uy hiếp tôi ấy. Chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Bọn chúng sẽ không dám giết anh đâu mà!”
Trần Lâm biết Tần Hạo đang lặp lại những lời trước đó. Tần Hạo đang chế giễu anh ta. Trần Lâm đành trơ mắt nhìn Tần Hạo.
Tần Hạo tỏ ra bùi ngùi vỗ vai anh ta: “Yên tâm, chắc chắn chúng sẽ không lấy mạng của anh đâu. Nhưng mà, anh cũng biết đám người đó nhiều thủ đoạn lắm, đúng theo kiểu chết không được sống cũng không xong ấy! Anh từng nghe nói về mười loại cực hình thời Mãn Thanh chưa? Cẩm y vệ triều Minh cũng có những thủ đoạn trừng trị người khác đấy. Bọn chúng chơi rành lắm!”
Trần Lâm run rẩy hai chân khi nghĩ tới những lời Tần Hạo vừa nói. Càng nghĩ càng thấy khủng khiếp. Anh ta không chịu đựng nổi nữa bèn ôm chặt lấy chân Tần Hạo: “Đại ca, tôi sai rồi, anh giúp tôi với. Tôi cầu xin anh. Tôi không muốn chết!”
Tần Hạo phẩy tay: “Tôi muốn giúp anh nhưng có cách nào đâu. Thứ đó không nằm trong tay tôi!”
“Hai người đợi một chút!”
Trần Lâm chạy như bay vào trong phòng. Chưa tới một phút, anh ta đã lục ra được một chiếc thẻ nhớ, dí vào tay Tần Hạo: “Đoạn video nằm trong này. Anh cầm đi. Tôi đảm bảo không lưu ở đâu khác nữa đâu. Tôi cũng sẽ xóa đoạn đã lưu trên mạng. Chuyện này không còn liên quan gì tới tôi nữa!”
Tần Hạo cất thẻ nhớ đi, gật đầu nói: “Sớm làm vậy thì chẳng phải đã xong rồi sao?”
Nói xong, anh bỏ đi.
Trần Lâm thở phào. Anh ta tự nhủ mình đúng là loại không thể làm chuyện xấu xa được.
Điều cần làm gấp bây giờ là rời khỏi Trung Hải, không thể ở lại nơi này được nữa.
Trần Lâm thu dọn hành lý, kéo vali đi xuống. Anh ta đặt một tấm vé xe lửa qua điện thoại, chuẩn bị rời khỏi Trung Hải.
Vừa bước xuống cầu thang thì một cái bao lớn từ trên trời rơi xuống chụp lên người anh ta.
Trần Lâm cảm thấy trước mặt tối sầm. Anh ta cảm thấy đau sau ót. Sau đó thì hai mặt trợn ngược, ngất lịm.
Khi anh ta tỉnh lại thì đã bị nhốt trong một căn phòng tối. Bốn phía trống trơn, cũng không có người. Anh ta cúi đầu xuống nhìn thì thấy bản thân đang ngồi trên một chiếc ghê rắn chắc. Hai tay bị trói chặt, chân cũng bị trói vào chân ghế, không thể nhúc nhích.
Một lúc lâu sau cánh cửa duy nhất mở ra. Có bốn tên bước vào, tên nào cũng vạm vỡ như gấu.
“Thứ đó đâu?”
Đám người vừa bước vào đã hỏi thẳng.
Trần Lâm nghe là biết ngay chúng muốn thứ gì. Để tránh bị nỗi đau về thể xác, anh ta vội vàng nói: “Thứ đó không nằm trong tay tôi. Tôi đưa cho người khác rồi. Là một người đàn ông. Còn có cả một người phụ nữ nữa!”
“Đưa cho ai? Tên là gì? Sống ở đâu?”
Bọn chúng lại lạnh giọng chất vấn.
Kết quả là Trần Lâm ngây người. Đúng rồi! Người đàn ông đó tên là gì nhỉ. Anh ta quên hỏi. Anh ta càng không biết sống ở đâu, thậm chí, hình như bây giờ anh ta cũng không còn nhớ rõ người đó trông như thế nào nữa.
“Xong rồi!”
Trần Lâm sợ hãi, cẩn thận nói: “Đại ca, tôi nói không biết thì anh có tin không?”
“Tin chứ!”
Tên kia đáp lại ngay. Sau đó đánh mắt ra hiệu, hai tên bên cạnh bèn đi tới, một tên giữ chặt ghế. Tên còn lại lấy ra một cái kềm.
Trần Lâm sợ tới mức mặt trắng bệch.
Đám người đó không nhiều lời với anh ta. Chúng cầm cái kềm kẹp vào ngón trỏ tay phải của Trần Lâm. Rồi giựt mạnh móng tay ra.
Trần Lâm đau đớn kêu gào, toàn thân run rẩy. Anh ta toát mồ hôi lạnh, mặt tái mét nhưng không nói được gì.
“Thứ đó đâu?”
Tên kia chỉ hỏi đúng ba từ.
Bây giờ Trần Lâm cảm thấy hết sức hối hận. Nếu có thể thì anh ta thà chết còn hơn sống mà phải chịu tội như thế này. Giờ thì anh ta đã hiểu lời của Tần Hạo rồi.
Sống không bằng chết.
Không phải Tần Hạo không cứu anh ta mà là do cha nội này tự tìm đường chết, không thể cứu được.
Dù đoạn video đã giao cho Tần Hạo thì Diêu Nguyệt Na cũng sẽ không tin là anh ta không có bản sao, hoặc là giấu ở một nơi nào đó.
Video ghi lại chuyện mây mưa mấy tháng trời giữa anh ta và Diêu Nguyệt Na có thể phát thành phim, và chắc chắn sẽ là một bộ phim 18+.
Loại ngốc này mà không diệt khẩu thì đúng là có lỗi với trí thông minh của anh ta.
"Thứ…Đó đưa cho người kia rồi. Một nam một nữ. Tôi thật sự không có, nó không ở trong tay tôi!”
Thần kinh của Trần Lâm đã suy sụp hoàn toàn.
“Đưa cho ai? Tên là gì, trông như thế nào, sống ở đâu?”
Mấy tên kia vẫn hỏi lại với vẻ vô cảm.
Trần Lâm như chết lặng. Anh ta lắc đầu, nói: "Tôi thật sự không biết bọn họ. Họ nói có thể giúp tôi. Tôi không dám để lộ video!”
Kết quả, nói một hồi lâu mà bốn tên kia vẫn thờ ơ.
Trần Lâm thấy ớn lạnh: “Các anh hãy tin tôi, tôi thật sự không gạt các người đâu!”
Vệ sĩ bất đắc dĩ
Truyện liên quan
Tôi là thầy khai quang
Hoa Hướng Dương4 tháng trước
Độc Mẹ Quỷ Bảo
Chương 227 - T/g: Lâm Uyên Mộ Ngư5 tháng trước
Trọng Sinh Chi Dược Thiện Phường
Chương 21 - T/g: Vân Quá Thị Phi5 tháng trước
Tiêu Phòng Ký
Chương 44 - T/g: Bích Loa Xuân5 tháng trước
Tại Hạ Không Phải Là Nữ
Chương 1060 - T/g: Nguyệt Hạ Tiểu Dương5 tháng trước
Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ
Chương 157 - T/g: Ủng Hữu Phúc Khí5 tháng trước
Vệ sĩ bất đắc dĩ×
- Chương 1: Sống như kẻ say
- Chương 2: Chịu trách nhiệm với ai
- Chương 3: Vệ sĩ riêng
- Chương 4: Tôi không có nhà
- Chương 5: Rời khỏi Trung Hải
- Chương 6: Phúc lợi buổi sáng
- Chương 7: Ai là bố mày
- Chương 8: Không xứng được biết
- Chương ̣: Như đã từng quen
- Chương 10: Không hứa nữa
- Chương 11: Màn trình diễn thần sầu
- Chương 12: Được gái tỏ tình
- Chương 13: Chúng ta thua rồi
- Chương 14: Tôi không thấy hứng thú
- Chương 15: Phòng thủ quá mạnh
- Chương 16: Sát phạt vô tình
- Chương 17: Phá cửa xông vào
- Chương 18: Cô hài lòng chứ
- Chương 19: Đồ mặt dầy vô liêm sỉ
- Chương 20: Thà chết không khuất phục
- Chương 21: Gái xinh hẹn gặp
- Chương 22: Thích tôi rồi phải không?
- Chương 23: Người đẹp hung dữ
- Chương 24: Đàn chị xinh đẹp
- Chương 25: Sói nhiều thịt ít
- Chương 26: Người đẹp mến mộ
- Chương 27: Xin chỉ bảo thêm
- Chương 28: Hết sức ăn ý
- Chương 29: Loại nhãi nhép
- Chương 30: Nhận nhầm người
- Chương 31: Lặng lẽ quan tâm
- Chương 32: Đồ mê gái
- Chương 33: Không mời tự đến
- Chương 34: Hiểu nhầm quá lớn
- Chương 35: Hóa ra là vậy
- Chương 36: Bản tính ma nữ
- Chương 37: Kẻ đê tiện vô sỉ
- Chương 38: Sao vây trăng sáng
- Chương 39: Áo bóng đá nguyên vị
- Chương 40: Đều ở trong rượu
- Chương 41: Lên xe kẻ gian
- Chương 42: Tụt quần ra trước
- Chương 43: Có giỏi thì nổ súng
- Chương 44: Uy vũ của chị Tú
- Chương 45: Ngoài lạnh trong nóng
- Chương 46: Không quen thân gì.
- Chương 47: Không biết xấu hổ
- Chương 48: Tự mình báo thù
- Chương 49: Lần đầu hẹn hò
- Chương 50: Cùng bày tỏ tấm lòng
- Chương 51: Tình yêu đong đầy
- Chương 52: Năm bông hoa
- Chương 53: Tình địch quyết đấu
- Chương 54: Lẳng lặng bỏ đi
- Chương 55: Dọn vào trường
- Chương 56: Vận đào hoa tốt thật
- Chương 57: Chiến lược cưa gái
- Chương 58: Rượu vào lời ra
- Chương 59: Chọn sai đối thủ
- Chương 60: Đoạn ghi âm đó
- Chương 61: Bại lộ
- Chương 62: Ký túc xá nữ
- Chương 63: Tự chịu hậu quả
- Chương 64: Vui vẻ uống rượu với nhau
- Chương 65: Kinh nghiệm thực chiến
- Chương 66: Chi bằng thử tình một đêm
- Chương 67: Thật nực cười
- Chương 68: Dùng gái đẹp gài bẫy
- Chương 69: Đầu óc có vấn đề
- Chương 70: Chỉ giỏi gây chuyện
- Chương 71: Nỗi khổ tâm
- Chương 72: Ngồi không cũng dính đạn
- Chương 73: Diễn xuất đỉnh cao
- Chương 74: Chuyện cũ tựa khói sương
- Chương 75: Tôi vẫn còn có cô
- Chương 76: Hoa khôi của trường
- Chương 77: Nỗi niềm khó nói
- Chương 78: Lòng lang dạ sói
- Chương 79: Bắt tận tay
- Chương 80: Chọc chó
- Chap 81: Đi chết đi
- Chương 82: Nước đục quá thì không có cá
- Chương 83: Chú ôm cái nào
- Chương 84: Sờ xong là bỏ chạy
- Chương 85: Không có người đẹp thì không đi
- Chương 86: Cái tay không nghe lời
- Chương 87: Ra tay dũng mãnh
- Chương 88: Khốn đốn thật sự
- Chương 89: Một trận thành danh
- Chương 90: Mặt dày vô liêm sỉ
- Chương 91: Đừng giả bộ làm 'thánh tình' nữa
- Chương 92: Đoạn video chết người
- Chương 93: Liên quan gì tới tôi
- Chương 94: Hai cô xinh đẹp ở bên cạnh
- Chương 95: Cô nàng biến hóa khôn lường
- Chương 96: Bứt dây động rừng
- Chương 97: Chuyện cũ ngày xưa
- Chương 98: Ăn chùa uống chùa
- Chương 99: Ông Lâm hẹn gặp
- Chương 100: Chẳng có gì để nói
- Chương 101: Bị anh chinh phục
- Chương 102: Ông Bảo tức cười
- Chương 103: Chị em sinh đôi
- Chương 104: Bị bắt cóc rồi
- Chương 105: Em biết xem bói
- Chương 106: Thuyết âm mưu
- Chương 107: Tùy anh xử lý